Mục lục
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Đại Sơn thu hồi cây gậy trúc, lạnh lùng quét mắt nhìn Tống Đại Trụ: “Đừng nói dễ nghe như vậy, các ngươi có ý đồ gì trong lòng ngươi tự biết. Ta cũng rất rõ ràng, ta lặp lại lần nữa, lập tức rời khỏi đây ngay, nếu không ta sẽ khiến cho ngươi hối hận vì đã tới đây hôm nay!”

Nói thật, Tống Đại Sơn đúng là có chút bị dáng vẻ hung ác của Tống Đại Sơn hù sợ, trong lòng cũng hơi có suy nghĩ muốn lùi bước, thế nhưng vừa nghĩ tới lợi ích sau khi mọi chuyện thành công, lập tức không còn để ý đến chút sợ hãi này nữa. Lại nói, hắn ta là đại ca ruột của hắn, chẳng lẽ hắn làm đệ đệ còn có thể đánh hắn ta được sao?

Tống Đại Trụ vừa nghĩ như thế, lập tức nghênh mặt lên, nhìn Tống Đại Sơn tỏ vẻ vô cùng đau lòng, nói: “Đại Sơn à, ca đau lòng cho đệ ở bên ngoài chịu khổ nên mới muốn mời đệ quay về, sao đệ lại nghĩ như ca muốn làm hại đệ vậy chứ? Sao đệ lại hồ đồ như vậy hả!”

 

“À, xem ra hôm nay các ngươi không muốn đi đúng không? Vậy được.” Tống Đại Sơn cười nhẹ đi qua, quay người đi tới giữa phòng nghỉ.

Mọi người không rõ hắn đi vào phòng làm gì, ngay cả Lê Mạt cũng không rõ.

 

Sau một lúc lâu, Tống Đại Sơn từ trong phòng bước ra, lấy ra ba tờ giấy và một cái hộp nhỏ. Hắn bày giấy thẳng lên trên mặt bàn, mở cái hộp nhỏ bên cạnh ra, không nói hai lời nắm tay Tống Đại Trụ ấn lên trên phía trong cái hộp mực đóng dấu màu đỏ, giây tiếp theo lập tức đè Tống Đại Trụ phân biệt ấn dấu tay lên trên ba tờ giấy.

Mặc cho Tống Đại Trụ có giãy giụa la hét cách nào cũng không được, mãi cho đến khi ấn dấu tay xong, Tống Đại Sơn mới buông ra.

Tống Đại Trụ vừa sợ vừa giận: “Đại Sơn, đệ vừa mới cho ta ấn vào cái gì!”

Tống Đại Sơn không thèm đếm xỉa tới, bản thân cũng ấn ba dấu tay, đếm dấu tay phía trên, trên mỗi tờ đều có bốn cái, đã đủ.

Tống Đại Sơn quay người đưa tờ giấy cho Lê Mạt bên cạnh, bấy giờ mới lên tiếng trả lời: “Phần văn thư vừa rồi là ta tìm thôn trưởng và tộc trưởng viết, từ nay về sau ta và các ngươi đoạn tuyệt quan hệ, hai nhà không can thiệp lẫn nhau. Nếu ai có điều vi phạm thì sẽ tự nguyện bị trục xuất khỏi thôn!”

Tống Đại Sơn hoàn toàn sững sờ, sao chuyện còn chưa hoàn thành ngược lại đã cắt đứt quan hệ luôn rồi? Hắn ta lập tức giận dữ hét lớn: “Đại Sơn, ngươi chẳng là cái thá gì cả! Sao ngươi lại có thể làm ra chuyện kiểu này! Ngay cả huynh đệ mà ngươi cũng không cần sao!”

Tống Đại Trụ nói xong lại bắt gặp vẻ mặt thờ ơ của Tống Đại Sơn, rốt cuộc cũng nóng nảy, cả giận nói: “Không tính, vừa rồi không phải là ta tự nguyện ấn, là ngươi ép ta, ta phải đi tìm tộc trưởng hỏi cho rõ ràng!”

Tống Đại Sơn tỏ vẻ không sao cả: “Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, phía trên còn có dấu tay của tộc trưởng và thôn trưởng, nếu ngươi nói muốn quỵt nợ, vậy thì đi đi, chỉ cần thôn trưởng và tộc trưởng chịu để ý tới ngươi.”

Tống Đại Sơn á khẩu không trả lời được, bản thân hắn ta cũng hiểu rõ, giấy trắng mực đen, đâu cho phép hắn ta cãi lại. Hơn nữa thôn trưởng và tộc trưởng cũng sẽ không nghe hắn ta, bọn họ tám chín phần mười đều đứng về phía của Tống Đại Sơn.

Đến giờ phút này, Tống Đại Trụ mới phát hiện, Tống Đại Sơn thật sự muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ, không phải đang đùa.

Trong lòng Tống Đại Trụ hốt hoảng, hắn ta lập tức thu hồi vẻ mặt giận dữ, bi thương nói: “Đại Sơn, đệ cứ thế nhẫn tâm như vậy sao, đệ không cần chúng ta, vậy còn nương thì sao? Vậy mà nương tay phân tay nước tiểu nuôi dưỡng đệ lớn lên, chẳng lẽ ngay cả nương mà đệ cũng không cần nữa sao? Đệ như vậy là bất hiếu!”

Tống Đại Sơn: “Tiền dưỡng lão nên cho nương ta sẽ cho, phía trên văn thư cũng đã viết rõ, hằng năm sẽ cho nương một lượng bạc phí dưỡng lão, nhưng các người cũng đừng tới cửa làm phiền chúng ta nữa. Nếu không thì sẽ giống như cây gặp trúc này, rắc!”

Tống Đại Sơn nói xong, cứng rắn dùng tay bẻ gãy cây gây trúc thô tô này, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Tống Đại Trụ giật mình đứng lên lùi ra phía sau hai bước, thật sự sợ một giây sau thật sự chính là hắn ta bị sống sờ sờ xé thành hai khúc.

Vương Thúy Hoa và Lâm Chiêu Đệ đã sớm thụt lùi thật xa, không dám đi lên nói chuyện.

“Đại Sơn, đệ, đệ…” Tống Đại Trụ nói không ra lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK