Tối nay, Tiểu Bảo vẫn không đi ngủ sớm như trước đây, luôn lôi kéo Lê Mạn nói chuyện, thỉnh thoảng còn gọi một tiếng “nương” như tuyên thệ, Lê Mạn được gọi như vậy thì mềm lòng, đáp lại nó từng tiếng, nói chuyện với nó, trả lời những câu hỏi của nó.
Từ khi Tiểu Bảo gọi nương, đột nhiên trở nên phấn khích, trở thành mười vạn vì sao, mấy đêm liên tục đặt câu hỏi không ngừng, đến thời gian bình thường đi ngủ vẫn rất có tinh thần, nói chuyện vô cùng hăng say, ngay cả những câu chuyện bình thường rất thích nghe trước khi đi ngủ cũng không nghe.
Tống Đại Sơn vẫn luôn im lặng không nói chuyện cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lúc này đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Bảo, con phải đi ngủ rồi.”
Tiểu Bảo bĩu môi: “Không đâu, con muốn nói chuyện với nương, nương con và con có rất nhiều chuyện phải nói.”
Tiểu Bảo còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “nương con”, tựa hồ như đang khoe khoang với Tống Đại Sơn nó có nương.
Lê Mạn nhịn cười, lẳng lặng nhìn hai cha con nói chuyện.
Tống Đại Sơn: “Tối nay con có rất nhiều câu hỏi, tối hôm qua còn có đêm hôm trước con đã từng hỏi rồi.”
Tiểu Bảo: “Nhưng nếu hỏi thêm mấy lần thì có thể nhớ được lâu mà, nương cũng đã nói “Ôn cố nhi tri tân(1)” mà.”
(1) Là một câu nói của Khổng Tử, nghĩa là lúc ôn tập kiến thức cũ, có thể có lĩnh hội mới.
Tống Đại Sơn: “…”
Vậy mà lại không thể nói được đứa con trai nhỏ như vậy.
Tống Đại Sơn vỗ vỗ đầu nó, giọng nói đứng đắn lại nghiêm túc: “Nương con mệt rồi, con không ngủ, nương con ngủ như thế nào?”
Tiểu Bảo muốn nói chuyện đột nhiên ngừng lại, chớp chớp mắt, sờ sờ mặt Lê Mạn như không xác định được, hỏi: “Nương, nương mệt rồi sao? Nương muốn đi ngủ rồi sao?”
Lê Mạn đang suy nghĩ mình nên trả lời mệt hay không mệt, bàn tay to của Tống Đại Sơn đã len lén thò vào trong y phục của nàng từ dưới chăn, trực tiếp bắt lấy một chỗ mềm mại bên cạnh, nhéo một cái.
“A…” Lê Mạn bị hắn nhéo đến mức khẽ kêu một tiếng.
Tiểu Bảo sốt ruột: “Nương, nương làm sao vậy? Có côn trùng cắn nương sao?”
Lê Mạn muốn nói không phải là côn trùng cắn cô, mà là một sắc cẩu.
Lê Mạn gượng cười nói với Tiểu Bảo: “Không phải là côn trùng cắn nương, là nương mệt rồi, nương muốn đi ngủ.”
Tiểu Bảo nghe xong thì gật đầu, lập tức nói: “Nương, vậy Tiểu Bảo không nói chuyện nữa, bây giờ Tiểu Bảo đi ngủ ngay, nương cũng ngủ nhé.”
Lê Mạn gật đầu: “Được, vậy Tiểu Bảo mau mau ngủ đi.”
Tiểu Bảo lập tức nằm xuống, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Nếu là bình thường thì Tiểu Bảo đã ngủ từ sớm rồi, lúc này nó vừa nhắm mắt đã tiến vào mộng đẹp ngay, rất nhanh liền nghe thấy tiếng hít thở theo quy luật của tiểu gia hoả.
Lê Mạn thở phào nhẹ nhõm, vỗ lên bàn tay vẫn còn đặt trên chỗ mềm mại của Tống Đại Sơn: “Buông tay mau!”
Tống Đại Sơn bất động, dừng một lúc rồi chầm chầm tiến lại gần, vùi mặt vào trước n.g.ự.c Lê Mạn, nhẹ nhàng cọ tới cọ lui, ngữ khi giống như một cẩu cẩu đang làm nũng: “Nàng ổn rồi có đúng không? Không đau nữa đúng không?”
Lê Mạn làm sao không nghe ra ý của hắn, mấy ngày nay mỗi tối đều phải làm nũng một lần, nhưng đều bị Lê Mạn lấy lý do phía dưới không ổn để cự tuyệt, như vậy vẫn không thoát được sờ sờ hôn hôn của người này, làm cho trên người này đều là nước miếng.
Trước đây người này ở trên giường rất trung thực, nắm tay nàng còn phải cẩn thận từng li từng tí, sợ nàng tức giận, lần này thì hay rồi, đánh hắn nhéo hắn cũng vô dụng, tuỳ nàng làm gì, nhưng hôn vẫn phải hôn, sờ vẫn phải sờ, hiện tại biết nàng không chịu được mỗi khi hắn làm nũng, nam nhân to lớn như vậy, lại còn học được cách làm nũng không biết xấu hổ, Lê Mạn thật sự bị người này làm cho dở khóc dở cười.
Lê Mạn không vui cự tuyệt lần nữa: “Vẫn chưa ổn, nhịn đi!”
Tống Đại Sơn không nói chuyện nữa.
Ngay khi Lê Mạn cho rằng đêm nay cũng không có chuyện gì, Tống Đại Sơn lại không dễ dàng buông tha cho nàng sau đó thành thành thật thật đi ngủ như bình thường, mà trực tiếp tự mình động thủ kiểm tra, còn ậm ờ thầm lẩm bẩm: “Để ta xem thử ổn hay chưa.”
Lê Mạn bị dọa sợ đến mức suýt nữa thì kêu lên, vội vàng kéo tay hắn: “Làm gì vậy! Đàng hoàng chút!”
Sức lực của Tống Đại Sơn đâu dễ dàng lay động như vậy, Lê Mạn kéo một lúc cũng không kéo được hắn, ngay khi Lê Mạn muốn đánh hắn, hắn cuối cùng cũng thu tay lại, sau đó xác nhận: “Không sao rồi!”
Lê Mạn: “…”
Lê Mạn thở dài, biết là đã làm nghẹn người này rồi, thấy bộ dáng đêm nay của hắn, không đáp ứng không được, vì thế cắn răng, nói: “Vậy chỉ đúng một lần thôi, nếu nhiều hơn sau này không được phép chạm vào.”
Hai mắt Tống Đại Sơn sáng lên, hắn lập tức gật đầu: “Được, chỉ một lần thôi.”
Nói xong nhanh chóng bò lên, thành thục ôm Tiểu Bảo đang ngủ sang một gian phòng khác, sau đó nhanh chóng quay lại, vội vàng bổ nhào lên giường, trực tiếp lột sạch Lê Mạn, đè lên.