Lê Mạn cân nhắc ở trong lòng, hiện tại trừ buổi chiều Tống Đại Sơn bận đi đưa rau dưa, các buổi chiều khác cơ bản đều là rảnh, lên trên núi chặt củi cũng rất tiện, trừ bỏ hao chút thời gian và thể lực thì không có phí tổn khác. Chuyện này theo lý thuyết hoàn toàn có thể làm. Chỉ là mỗi ngày chặt năm gánh củi vẫn là quá mệt mỏi, một người không nghỉ ngơi mà làm cả một buổi trưa phỏng chừng mới có thể chặt được năm gánh, chân Tống Đại Sơn hiện tại không thể làm mệt như vậy.
Nhưng nếu hợp tác làm cùng người khác, là có thể kiếm tiền cũng không mệt như vậy, nhiều lắm kiếm ít đi một chút.
Nghĩ đến đây, Lê Mạn cười đứng lên hành lễ với Vân Nương, “Vân tỷ, cảm ơn tỷ đem vụ làm ăn này cho nhà ta, Lê Mạn tại đây cảm tạ.”
Vân Nương biết Lê Mạn đây là có ý đáp ứng vụ làm ăn này, cười nâng nàng dậy, “Cảm tạ cái gì, dù sao ta đều phải tìm người mua củi lửa, tiền này cho ai kiếm không phải là kiếm, có nhà muội đưa đủ cho ta trong một lần, ta còn bớt việc kìa.”
Trong lòng Lê Mạn không khỏi thấy may mắn mình quyết định tới trấn trên trang điểm, người cho dù ở địa phương nào, đều phải có nhân mạch duy trì, hôm nay, nàng cũng coi như nếm được chỗ tốt do nhân mạch mang đến.
Đêm đó, sau khi Lê Mạn về nhà liền nói việc này với Tống Đại Sơn.
Tống Đại Sơn cũng rất cao hứng, “Cái này có thể, buổi chiều ta ở nhà, có thể lên núi đốn củi, sau đó chiều hôm sau đưa cho tửu lầu này, thuận tiện đón nàng về nhà từ trấn trên.”
Lê Mạn cười xoa mặt hắn, mệnh lệnh nói: “Không được một mình chàng đi đốn củi, năm sáu gánh củi dễ dàng chặt như vậy sao, một mình chàng mệt c.h.ế.t mệt sống làm một buổi trưa mới có thể làm xong, này muốn mệt c.h.ế.t người, hiện tại chân của chàng là trăm triệu không thể làm nhiều việc mệt như vậy.”
Tống Đại Sơn nhíu mày, “Vậy làm sao bây giờ? Nàng muốn tìm người khác làm cùng?”
Lê Mạn gật gật đầu, “Ta chính là tính toán như vậy, chàng và người khác hợp tác làm, chàng chuẩn bị ít củi, nhưng củi là chàng đi đưa, sau đó mỗi người một nửa tiền. Tuy rằng như vậy kiếm tiền ít hơn một nửa, nhưng chàng sẽ không mệt.”
Tống Đại Sơn ngưng mi nghĩ nghĩ, gật đầu, sau đó hỏi: “Nàng nghĩ hợp tác với ai?”
Lê Mạn vươn ngón trỏ điểm điểm đầu hắn, “Chàng nói đi?”
Tống Đại Sơn ôm Lê Mạn ôm vào trong lòng ng.ực, dùng giọng điệu khẳng định hỏi: “Tìm nhà Triệu thúc hợp tác?”
Lê Mạn: “Đương nhiên, Triệu gia giúp chúng ta không ít chuyện, việc có tiền kiếm như vậy tìm bọn họ đi theo cùng nhau kiếm cũng coi như là có tới có lui.”
Sau khi ăn xong cơm tối, thời gian còn sớm, Lê Mạn và Tống Đại Sơn mang theo Tiểu Bảo đến Triệu gia.
Triệu gia cũng là vừa ăn xong cơm tối, cả nhà đều ở trong sân hóng mát.
Nhìn thấy Lê Mạn tiến vào, Dương Lan Hoa nhanh chóng bưng hai cái băng ghế nhỏ lại đây để bọn họ ngồi xuống.
“Lê Mạn a, hôm nay có phải con có chuyện gì hay không a?” Triệu thẩm hỏi.
Lê Mạn hiện tại thật sự rất bận, bình thường sẽ không la cà, đã một thời gian dài Triệu thẩm cũng chưa gặp được nàng, đêm nay thấy nàng lại đây, trong lòng liền nghĩ đến có phải nàng có chuyện gì hay không.
Lê Mạn cười gật đầu, “Thẩm, thật ra con đúng là có việc muốn nói với mọi người.”
Lê Mạn lập tức nói ra việc tính toán hợp tác bán củi lửa, xong thì sau đó nói: “Con nghĩ hiện giờ cũng không phải ngày mùa, nhà thẩm lại có nhiều sức lao động, thừa dịp không có chuyện gì thì đi chuẩn bị củi, so với lên trấn trên tìm việc làm nhẹ nhàng hơn nhiều, kiếm cũng nhiều.”
Triệu thẩm và Triệu thúc đều vui vẻ, “Lê Mạn à, đây chính là chuyện vô cùng tốt a, đốn củi rất dễ dàng, sau giờ ngọ lão đại và lão nhị đi lên núi làm tầm một canh giờ là được, cũng không chậm trễ chuyện khác chút nào.”
Hai huynh đệ Triệu gia gật đầu, “Đúng vậy, cái này dễ dàng.”
Lê Mạn thấy người Triệu gia đều thật cao hứng, vì thế nói: “Sau này mỗi hai ngày Đại Sơn sẽ đưa một chuyến củi lửa đến trấn trên, một lần đưa mười hai gánh củi lửa đi, Đại Sơn cùng mọi người đi chặt củi lửa, người nhà thẩm nhiều, chặt củi lửa nhiều, nhưng Đại Sơn đánh xe kéo đến trấn trên, cho nên tiền hai nhà chúng ta mỗi bên một nửa, mọi người xem như vậy được không ?”
Triệu thúc liên tục gật đầu, “Được, sao lại không được, không có xe lừa của Đại Sơn, vụ buôn bán này cũng không làm được, chúng ta nào còn có cái gì mà chọn, còn phải cảm tạ các con có việc làm còn nhớ thương nhà của chúng ta.”
Lê Mạn thiệt tình thực lòng nói: “Triệu thúc đừng nói như vậy, trước đó không biết nhà thúc giúp chúng con bao nhiêu, trong lòng chúng con vẫn nhớ kỹ tình của nhà thúc, đừng nói gì đến tạ.”
Người nhà Triệu gia đều ấm áp trong lòng. Tuy rằng giúp đỡ nhà Tống Đại Sơn vốn không tính toán gì, nhưng được người ta nhớ kỹ tình, có chỗ lợi thì nghĩ đến bọn họ, trong lòng bọn họ có thể không cao hứng sao.
Xác định với Triệu gia ngày mai sau giờ ngọ cùng đi đốn củi, lúc này Lê Mạn và Tống Đại Sơn mới mang theo Tiểu Bảo trở về nhà.