Mục lục
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ca ca…ca ca…các ngươi chờ Phúc Nhi với…”

Một tiểu nha đầu mềm mại nhỏ nhắn cố gắng đuổi theo, vừa hết sức gọi với theo mấy tiểu thiếu niên đang ra sức chạy.

Đáng tiếc, mấy tiểu thiếu niên kia đang toàn lực đuổi theo một con thỏ rừng thân thể mập mạp, hoàn toàn không nghe thấy muội muội gọi.

Tiểu nha đầu thấy bóng dáng các anh dần mất hút, không thể làm gì khác ngoài dừng lại động tác, đôi mắt to linh lợi nhìn nhìn, sau đó thở dài một hơi.

 

Ai nha, chân nàng ngắn quá rồi đi, chạy nhanh nữa cũng không theo kịp các anh đâu, nàng cũng muốn bắt thỏ con…

“Phúc Nhi!” Đột nhiên sau lưng nàng vang lên thanh âm của một cậu con trai.

Ánh mắt Tiểu Phúc sáng lên, nhanh chóng sáng lên: “Phi Vũ ca ca!”

Nhìn thấy người tới quả nhiên là Tư Mã Phi Vũ, Tiểu Phúc Nhi vô cùng vui sướng, vội vã chạy tới người hắn, giang hai cánh tay liền nhào tới.

 

Cậu trai cũng giang hai cánh tay ôm lấy tiểu nha đầu, một giây kế tiếp liền bế nàng xoay tròn tại chỗ.

“Khanh khách.. Phi Vũ ca ca, Tiểu Phúc Nhi bay lên rồi…”

Nhất thời trong không khí vang lên tiếng cười ròn rã của cô bé.

Lê Mạn chạy từ phía sau thấy cảnh này, bất đắc dĩ cười cười.

Mọi người ai ai cũng yêu thương tiểu nha đầu này, ngay cả Tư Mã Phi Vũ chỉ lớn hơn nàng một tuổi cũng cưng chiều nàng vô cùng, thấy tiểu nha đầu liên ôm nàng cho nàng xoay vòng vòng.

Mặc dù Tư Mã Phi Vũ mới sáu tuổi, không biết nguyên nhân có phải do xuất thân từ nhà võ tướng không mà tuổi còn nhỏ đã cao bằng những đứa trẻ tám chín tuổi, hơn nữa trời sanh đã rất khỏe, võ lực cũng phi phàm, ôm lấy tiểu nha đầu cả người đấy thịt cũng không tốn chút sức nào.

Mỗi lần Lê Mạn thấy tiểu nha đầu mập mạp nhà mình bị Tư Mã Phi Vũ ôm xoay vòng, nội tâm cũng không đành lòng, rất sợ tiểu nha đầu nhà mình đè hư người ta.

“Phi Vũ, ngươi không nên nuông chiều nàng như vậy, nàng quá nặng, ngươi mau buông nàng xuống đi.” Lê Mạn nói với Tư Mã Phi Vũ.

Tiểu Phúc Nhi cũng biết mình mập, ngượng ngùng che kín mặt, thẹn thùng nói: “Phi Vũ ca ca, huynh thả muội xuống đây đi, muội quá mập sẽ đè hư huynh mất.”

Tư Mã Phi Vũ nghe vậy liền ngừng xoay tròn, lại không có buông nàng xuống mà ôm nàng nói: “Người nào nói vậy, Tiểu Phúc Nhi một chút cũng không mập, ta có thể ôm nàng.”

Tiểu Phúc Nhi mà nghe vậy ánh mắt lập tức sáng, cao hứng hỏi: “Có thật không? Nhưng mà các anh đều nói muội mập mạp lắm nha.”

Tư Mã Phi Vũ nghiêm túc gật đầu một cái: "Thật."

Tiểu Phúc Nhi nhếch cái miệng nhỏ nhắn đứng dậy, tiếng cười như chuông bạc vang lên.

Lê Mạn ở một bên dở khóc dở cười ôm lấy nàng, hôn một cái lên gương mặt nhỏ bé: “Tiểu nha đầu nhà ngươi nha, mẹ thật sự sợ con đè hư người Phi Vũ ca ca đấy.”

Lúc này lại truyền tới một tràng cười sau lưng, thanh âm sang sảng của Tư Mã Hạo Nhiên vang lên: “Làm sao như thế được! Đường đường là nam tử hán, há có thể một tiểu nha đầu cũng không ôm được, có phải không Phi Vũ?”

Tư Mã Phi Vũ nhìn cha hắn một cái cũng không lên tiếng, quay đầu tiếp tục xem cái đầu nhỏ trong lòng Lê Mạn.

Tư Mã Hạo Nhiên đối với khuôn mặt lãnh khốc của con trai đã quen. Tiểu tử thúi này cũng chỉ bày vẻ mặt vui vẻ hay nói nhiều thêm mấy câu với Tiểu Phúc Nhi, thời điểm khác mặt lúc nào cũng như người khác nợ tiền hắn. Ông làm cha bao nhiêu năm cũng chẳng thấy hắn nói qua bao nhiêu lời, thật không biết tình tình này là theo ai.

Tư Mã Hạo Nhiên lại không nhịn được than phiền cùng vợ: “Tiểu tử thúi này, ngay cả cha hắn cũng không coi ra đâu vào đâu! Tức c.h.ế.t ta.”

Phó Nguyệt Nhiễm vỗ nhẹ nhẹ lên tướng công: “Được rồi, nó không nói chuyện chàng cũng đừng miễn cưỡng nó. Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi, chàng mau chuẩn bị đồ đi.”

Lê Mạn cười nói: “Ta đã chuẩn bị đồ xong. Ta thấy bãi cỏ này không tệ, bên cạnh còn có con sông, chúng ta liền ở chỗ này luôn đi.”

Mọi người đều nhất trí ở chỗ này, vì vậy đám người liền rối rít rải thảm, chuẩn bị thức ăn, người thì đi nhặt củi đốt, rất nhanh liền chuẩn bị xong những thứ cần thiết.

Từ lúc Tiểu Phúc Nhi có thể nói chuyện, Lê Mạn rất chú trọng sống chung cùng hài tử. Mỗi tháng cũng sẽ có một ngày đóng cửa hàng, sau đó liền mang hai đứa trẻ tìm chỗ chơi tốt để bọn nhỏ có thoải mái chơi đùa.

Mai Tử cùng Thiết Tử cũng buông xuống công việc đi cùng. Về sau Tư Mã Hạo Nhiên cũng mang vợ con tham gia cùng, mọi người đều hưởng thụ thời gian hiếm có này.

Hôm nay Lê Mạn quyết định đi du ngoạn ở vùng ngoại ô thị trấn. Nơi này non xanh nước biếc, chim vui vẻ hát ca, hoa nở bốn mùa, đây chính là địa phương thích hợp để dã ngoại nhất.

Lê Mạn đem gà vịt ướp muối, các loại gia vị từ trên xe ngựa ra. Nướng thịt làm sao không có gia vị được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK