Mục lục
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Tống Đại Sơn cảm thấy đau lòng cho Lê Mạn, Mai Tử cười khúc khích sang một bên.

Ca ca của nàng ấy, nàng ấy từng nghĩ hắn là một cái cây gỗ, lo lắng rằng hắn sẽ không bao giờ tìm được vợ nữa. Không ngờ hắn lại dịu dàng như vậy, xem ra là chưa gặp phải tẩu tử.

Nhìn thấy Mai Tử cười, Lê Mạn nhìn Tống Đại Sơn tức giận, không nói chuyện với hắn, cứ như vậy quyết định.

Mặc dù nàng không thể làm công việc đồng áng, nhưng nàng không thể đứng nhìn gia đình làm việc đó còn bản thân thì tận hưởng như một nàng công chúa. Thường thì chỉ có hai người bọn họ ở nhà nên Tống Đại Sơn cưng chiều nàng như công chúa, giờ lại có thêm em gái và em chồng, nàng không thể làm chuyện này.

 

Ngày hôm sau, Tống Đại Sơn khi kéo xe thuận tiện nói với dân làng, hắn sẽ không kéo xe trong ba ngày tới, và hắn sẽ kéo xe trở lại sau ba ngày nữa, để mọi người ccó gì muốn mua thì mua ngay hôm nay.

Ban đầu dân làng cũng có chung suy nghĩ, họ định tranh thủ hôm nay mua những thứ gia đình thiếu, rồi mua một ít thịt để gia đình ăn ngon hơn khi làm việc vất vả.

Lê Mạn cũng nghĩ như vậy, mấy ngày nay nàng phải làm việc vất vả nên phải ăn uống đầy đủ, vì vậy Tống Đại Sơn cũng đến cửa hàng thịt mua thêm thịt mang về nhà, trong khi nàng đến cửa tiệm trang điểm.

Sau một ngày trang điểm, Lê Mạn nhân tiện nói với bà chủ, ba ngày nữa nàng sẽ quay lại cửa tiệm.

 

Gặt lúa là chuyện lớn, bà chủ đương nhiên sẽ không nói gì.

Mọi việc chuẩn bị xong, hôm sau gia đình cầm liềm xuống đồng.

Hai đứa nhỏ cũng được đưa ra đồng, không có ai ở nhà chăm sóc nên không đưa đi cũng không yên tâm.

Lê Mạn đặc biệt lấy một cái tấm vải giường cũ trong nhà, trải tấm vải giường dưới gốc cây bên ruộng, sau đó cởi giày của hai đứa nhỏ, đặt lên trên, đem nước và thức ăn đặt ở trên vải trải giường và để hai bạn nhỏ ngoan ngoãn chơi với nhau.

Hai bạn nhỏ cũng ngoan nên chỉ ngồi dưới gốc cây và chơi với nhau, Tiểu Bảo lấy thanh gỗ mang theo bên mình và dạy cho Tiểu Thụ toán học một cách nghiêm túc như một thầy nhỏ.

Vài người lớn nhìn họ, không hẹn mà đồng thanh cười, rồi bắt đầu vùi đầu vào gặt lúa.

Lê Mạn kiếp trước chưa bao giờ gặt lúa, đây là lần đầu tiên nàng dùng liềm, lúc đầu cũng hơi lúng túng, cũng không muốn để hắn biết vì vậy nàng đã cầm lấy chiếc liềm và bắt đầu cắt một cách nghiêm túc như Tống Đại Sơn.

Tống Đại Sơn điều chỉnh tư thế của Lê Mạn, giải thích mấu chốt của việc cắt lúa, lại cầm tay Lê Mạn cắt thử vài lần, lúc này Lê Mạn mới học được, đứng lên vụng về cắt.

Lúc đầu thì không sao, nhưng giữ được nửa giờ, Lê Mạn cảm thấy thắt lưng gần như không duỗi thẳng được, hai mắt ướt đẫm mồ hôi, tay cầm liềm đau nhức.

Lúc này Lê Mạn mới sâu sắc nhận ra câu thơ “Ai ngờ trong bát cơm, từng hạt đều là khổ cực”

Nàng chỉ cắt có một giờ còn những người nông dân phải làm việc vất vả bao nhiêu ngày không biết có bao nhiêu mệt nhọc như thế nào.

Nhìn Tống Đại Sơn, Thiết Tử, Mai Tử đang gặt không ngơi tay, Lê Mạn chợt cảm thấy may mắn vì mình có khiếu trang điểm, nếu học chuyên ngành hóa lý, tiếng Anh hay gì đó ở hiện đại thì đến đây có phải nàng sẽ c.h.ế.t đói cho đến chết? Hơn nữa nàng tay trói gà không chặt, lưng không vác được vai không thể gánh, chắc chắn sẽ bị mọi người chê cười. Nếu gặp phải một người chồng không tốt, nói không chừng sẽ bị người đó thôi vợ.

Nàng may mắn gặp được một người đàn ông tốt cái gì cũng giỏi giang.

Lê Mạn suy nghĩ trong lòng, tay cũng không có dừng lại, mọi người đều làm, nàng xấu hổ không dám nghỉ ngơi.

Đột nhiên, cái liềm mà Lê Mạn đang gặt bị người ngăn lại, Lê Mạn nhìn lên và thấy đó là Tống Đại Sơn.

Tống Đại Sơn nhận lấy cái liềm từ tay Lê Mạn, mở lòng bàn tay Lê Mạn ra, nhìn thấy lòng bàn tay nàng đã đỏ ửng, nhíu mày, không khỏi nhẹ nhàng xoa trong lòng bàn tay.

Lê Mạn có chút xấu hổ, thu tay lại.

Lần đầu tiên Tống Đại Sơn nghiêm nghị nói: “Đừng nhúc nhích, ta xem một chút.”

Lê Mạn chỉ có thể thì thào nói: “Ta không sao, chàng đừng lo lắng.”

Lông mày Tống Đại Sơn vẫn không giãn ra, cúi đầu xoa xoa tay Lê Mạn một hồi lâu mới lên tiếng:

"Nàng làm việc này không được, đừng bướng bỉnh, đừng gặt nữa, chỉ cần đi sau bọn ta rồi buộc chặt lúa, tiết kiệm thời gian lúc chúng ta bó.”

Để bó lúa, chỉ cần buộc một bó lúa đã cắt bằng dây lúa để sau này có thể kéo về nhà, rất đơn giản, Lê Mạn này có thể làm được, đây thường là công việc đứa trẻ tám chín tuổi làm ở nhà, và cũng là việc duy nhất nàng có thể làm bây giờ...

Thấy Lê Mạn do dự, Tống Đại Sơn sờ sờ khuôn mặt ửng hồng của nàng, dỗ dành:

"Đừng bướng bỉnh, lúa nhà chúng ta cũng không có nhiều, không bao lâu sẽ thu hoạch xong thôi, Không thiếu một mình nàng. Nàng ngoan. ”

Lê Mạn bị lời Tống Đại Sơn dỗ nhi tử làm cho có chút ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu, ngoan ngoãn đi bó lúa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK