Mục lục
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này Lê Mạn không giữ lại nữa, chia một nửa điểm tâm ra cho Tiểu Thọ mang về nhà, cùng Tống Đại Sơn mang theo Tiểu Bảo tiễn một nhà Mai Tử ra thôn đến sau núi, lúc này mới nhìn theo bọn họ rời đi.

Sau khi một nhà Mai Tử trở về, Lê Mạn lấy vải dệt đã mua ra, chuẩn bị làm quần áo.

Bản thân Lê Mạn không biết làm quần áo, nhưng dù sao nguyên chủ cũng là người sinh ra lớn lên ở nơi cổ đại, làm quần áo là kỹ năng cơ bản, Lê Mạn kế thừa ký ức của nguyên chủ, làm quần áo không thành vấn đề.

 

Lê Mạn kéo Tiểu Bảo qua, đo kích cỡ dáng người của Tiểu Bảo, sắp vào mùa hè rồi, nàng chuẩn bị làm cho Tiểu Bảo hai bộ đồ mùa hè, tiểu hài tử không quy củ nhiều như vậy, Lê Mạn liền tính toán làm cho Tiểu Bảo hai cái áo ngắn tay, lại làm một cái quần dài và một cái quần yếm, mặc vào vừa thoải mái lại vừa đáng yêu.

Đo kích cỡ cho Tiểu Bảo xong, Lê Mạn vẫy tay nói Tống Đại Sơn lại đây đo, Tống Đại Sơn có chút kinh ngạc, “Cũng làm quần áo cho ta à?”

 

Lê Mạn: “Quần áo kia của huynh cũng sắp không thể giặt nữa rồi, lại không làm quần áo, huynh sẽ không có đồ mặc.”

Khuôn mặt luôn không có nhiều biểu tình lắm của Tống Đại Sơn lại xuất hiện vui mừng rõ ràng, cũng không phải có quần áo mới để mặc nên vui vẻ, mà là không nghĩ tới Lê Mạn quan tâm đến hắn, cũng muốn làm quần áo cho hắn. Lê Mạn về nhà nhiều ngày như vậy, tuy hai người ở chung khá tốt, nhưng cũng đều khách khách khí khí, Lê Mạn đối xử với hắn càng giống đối xử với một người bạn hơn, hai người cũng không có sự thân mật giữa phu thê. Hiện tại Lê Mạn nguyện ý làm quần áo cho hắn, khóe miệng hắn liền ngăn không được mà muốn nhếch lên.

Lê Mạn nhìn sự vui vẻ mà Tống Đại Sơn hiếm khi lộ ra ngoài, cũng cong cong khóe miệng.

Trước đó quả thực là nàng giữ lại rất nhiều, hắn là người tốt, nhưng nàng thích không phải người tốt đối xử tốt với tất cả mọi người, nàng chính là một người ích kỷ, nam nhân của nàng phải toàn tâm toàn ý tốt với nàng, tốt với gia đình của bọn họ, nếu như ẩn nhẫn trả giá cho tất cả mọi người, bao gồm những người gọi là người nhà kia, người như vậy nàng không cần. Nhưng hiện tại nàng thấy được thái độ của hắn với người nhà kia, nàng cũng nguyện ý mở rộng lòng mình, chậm rãi tiếp thu.

Quần áo của tiểu hài tử rất đơn giản, Lê Mạn thừa dịp buổi chiều, cắt vải dệt xong, sau đó may lại, tay nghề của nguyên chủ rất tốt, tốc độ tay của Lê Mạn cũng không chậm, một buổi chiều đã làm xong một chiếc áo ngắn tay và một chiếc quần yếm cho Tiểu Bảo, còn dùng vải bông làm hai cái quần lót nhỏ cho Tiểu Bảo, sau đó gọi Tiểu Bảo đang chơi trở về, “Tiểu Bảo, mau thử quần áo mới của con xem.”

Đôi mắt của Tiểu Bảo lập tức sáng lên, ném thứ ở trong tay đi, lập tức bịch bịch bịch chạy tới, cười đến híp mắt lại, “Dì Mạn, đây là của Tiểu Bảo sao? Đây là quần áo mới của Tiểu Bảo sao!”

Lê Mạn cười đáp lại: “Đúng rồi, đây là quần áo mới của Tiểu Bảo, Tiểu Bảo mau thử xem, c.ởi quần áo ra.”

Tiểu Bảo không nói hai lời lập tức c.ởi tr.ần c.ởi tr.uồng, cởi xong mới ý thức được gì đó, lập tức dùng đôi tay che lại hoạ mi nhỏ của mình, mắt nhỏ nhìn Lê Mạn một cái, lại nhìn quần áo mới, không biết làm sao bây giờ, bộ dáng rối rắm rất đáng yêu.

Lê Mạn sắp bị nó chọc cười muốn chết, mới bao lớn, cũng biết che hoạ mi nhỏ.

Tống Đại Sơn cũng không định giải cứu nhi tử, ở một bên nhìn cười theo Lê Mạn.

Thấy lão phụ lão mẫu mặc kệ mình, Tiểu Bảo nhảy nhảy chân, “Dì Mạn, mau mặc quần áo cho Tiểu Bảo, nếu không hoạ mi nhỏ sẽ lạnh.”

“Ha ha ha...” Lê Mạn cười muốn chết.

Mắt thấy mặt Tiểu Bảo cũng đỏ lên, Lê Mạn mạnh mẽ ngưng cười, không chọc nó nữa, mặc quần áo mới vào cho nó, nhìn nhóc con đáng yêu, Lê Mạn khích lệ nói: “Được rồi, quần áo mới của Tiểu Bảo thật là đẹp.”

Nghe Lê Mạn nói đẹp, Tiểu Bảo càng vui đến không được, nhìn về phía Tống Đại Sơn ở một bên không nói lời nào hỏi: “Cha, quần áo mới của Tiểu Bảo đẹp không?”

Tống Đại Sơn còn đang xem quần áo mới mà Lê Mạn, trước nay hắn còn chưa từng thấy quần áo như vậy, quái quái, nhưng mặc ở trên người tiểu hài tử lại rất là đẹp, ba con búp bê nho nhỏ, cùng với chú gà con ở sau cổ, rất là đáng yêu, làm người muốn ôm lên âu yếm.

Tống Đại Sơn gật gật đầu trả lời Tiểu Bảo: “Đẹp, rất đẹp.”

Lúc này Tiểu Bảo càng vui vẻ hơn, tay nhỏ cho vào cái túi to phía trước quần yếm, chớp mắt to hỏi Lê Mạn: “Dì Mạn, Tiểu Bảo muốn đi cho Thạch Đầu ca ca với lại Mộc Đầu ca ca xem quần áo mới của con được không?”

Tiểu hài tử được thứ gì tốt luôn không tránh được muốn khoe với tiểu đồng bọn của mình, Lê Mạn hiểu được, gật đầu, “Đi đi, cẩn thận một chút a.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK