Mục lục
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thật Lê Mạn cũng không muốn trách hắn, từ tối hôm qua Tống Đại Sơn vừa mới bắt đầu nàng đã có thể thấy, đối với phương diện này hắn cũng không quá thuần thục, hẳn là trước đó không có nhiều kinh nghiệm, cho nên lúc bắt đầu rất bỡ ngỡ, sẽ không nắm giữ được lực đạo, thẳng đến mãi về sau mới dần dần học được cách phải làm như thế nào.

Tống Đại Sơn mím mím môi, cầm quần áo tới, nhẹ nhàng xốc chăn mền Lê Mạn đang đắp trên người lên: "Nàng đừng nhúc nhích, ta mặc cho nàng."

Mặt Lê Mạn cũng đỏ hồng, tuy nhiên nghĩ đến bọn họ là phu thê, trượng phu mặc quần áo cho thê tử cũng không có gì không phải, đây cũng là một phương pháp bồi dưỡng tình cảm, vì vậy không có cự tuyệt, ngoan ngoãn để Tống Đại Sơn mặc cho.

Tống Đại Sơn vén chăn lên, nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, động tác hơi ngừng lại, ánh mắt lóe lên một tia áy náy, tâm tư kiều diễm vừa mới dâng lên nhanh chóng lắng xuống, trong lòng không khỏi tự trách mình không biết nặng nhẹ, khiến Lê Mạn nghiêm trọng như vậy, lần sau nhất định phải nhẹ nhàng, không được tiếp tục tái phạm.

 

Cầm lấy đồ nội y, Tống Đại Sơn hoàn toàn kéo Lê Mạn vào trong lồng n.g.ự.c của mình, để nàng ngồi thành một ổ trên đùi, cẩn thận mặc quần áo cho Lê Mạn.

Mặc dù mặc không thuần thục, nhưng rất chân thành, Lê Mạn cũng không có thúc giục mà tùy ý để hắn chậm rãi làm.

 

Qua một hồi lâu, Tống Đại Sơn mới giúp Lê Mạn mặc xong một thân quần áo, ôm nàng từ trên giường xuống, nhẹ nhàng đặt lên mặt đất, sau đó có phần không yên tâm nói: "Mấy ngày nay nàng vẫn nên ở trên giường đi, đừng làm gì cả, để ta được rồi."

Lê Mạn đẩy tay hắn ra: "Chàng đừng chuyện bé xé ra to, ta không có việc gì, đừng có khoa trương như vậy, nhanh đi làm việc của chàng đi, đi xem Tiểu Bảo cho lừa ăn xong chưa, chàng thật là, lại đi trông cậy vào thằng bé cho con lừa ăn?"

Tống Đại Sơn vẫn không yên lòng về Lê Mạn, trực tiếp dứt khoát ôm Lê Mạn đi đến nhà chính ngồi xuống bên cạnh bàn: "Nàng đừng nhúc nhích, ta đi hâm lại điểm tâm rồi bưng tới cho nàng ăn."

Lê Mạn nhìn bóng lưng hắn xoay người, dở khóc dở cười, cái người này, chẳng lẽ cho rằng nàng là búp bê sao?

Lê Mạn đứng lên, đi đến tiền viện xem Tiểu Bảo cho lừa ăn, nhìn thấy Tiểu Bảo rất ra dáng nghiêm túc cầm cỏ cho ăn, bộ dáng nhỏ hết sức chăm chú, giống như đang làm đại sự ghê gớm gì.

Lê Mạn cười nói: "Tiểu Bảo, mau vào nhà thôi, không cần cho ăn nữa."

Tiểu Bảo nghe thấy Lê Mạn gọi nó thì lập tức quay đầu, cũng không tiếp tục cho lừa ăn nữa mà nện chân nhỏ "Bịch bịch bịch" chạy về phía Lê Mạn, ôm chặt lấy chân Lê Mạn, ngửa đầu nhìn nàng: "Dì Mạn, dì đã dậy rồi? Dì nghỉ ngơi tốt rồi sao?"

Lê Mạn gật gật đầu: "Ừ, dì Mạn nghỉ ngơi rất tốt."

Cũng ngay lúc này, Tống Đại Sơn từ phòng bếp đi tới kéo nhi tử ra: "Dì Mạn phải đi ăn cơm, Tiểu Bảo đi cùng dì Mạn nhé."

Nói xong nhìn về phía Lê Mạn: "Nhanh đi ăn cơm, cơm nước xong xuôi rồi lại nghỉ ngơi, hôm nay không cần đi loạn.”

Lê Mạn đành phải lôi kéo Tiểu Bảo đi ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, Tống Đại Sơn thu thập bát đũa mang đi rửa, còn Lê Mạn thì ngồi chơi với Tiểu Bảo một lát.

Đúng lúc này, phụ nhân hôm qua tới cửa lại đến.

Trước tiên phụ nhân ở bên ngoài gõ cửa một cái, sau khi được sự đồng ý của người ta mới tiến vào.

Nhìn thấy Lê Mạn và Tống Đại Sơn, phụ nhân lên tiếng chào hỏi, sau đó mới nhìn vào Lê Mạn, cầu khẩn nói: "Đại muội tử, hôm nay ta lại tới, vẫn là muốn mời ngươi giúp đỡ một chút."

Hôm qua Lê Mạn chưa kịp nói rõ với Tống Đại Sơn, cô nương mà phụ nhân này muốn nàng đi trang điểm cho là đại nữ nhi của bà ấy, bởi vì trên mặt có sẹo, một mực không gả đi được, đành phải ở nhà làm lão cô nương, vị phụ nhân nọ cực kì sốt ruột, vẫn luôn nghĩ cách gả cô nương này đi, thế nhưng mà mãi không thành công, lần trước trông thấy kỹ thuật trang điểm xuất thần nhập hóa của Lê Mạn liền động tâm tư, muốn Lê Mạn trang điểm cho nữ nhi kia của bà ấy thật đẹp, để người ta nhìn lại, khiến cho đối phương gật đầu.

Hôm qua Lê Mạn đã cự tuyệt.

Sau khi nghe được nguyên nhân, Lê Mạn không muốn làm chuyện này, đây rõ ràng chính là muốn lừa gạt người không biết, sau đó cưới cô nương kia về, nhưng nếu cưới về rồi thì sao? Nam nhân trong thôn muốn cưới nàng dâu không hề dễ dàng, nếu như bị lừa gạt, cả nhà đều sẽ sụp đổ, đây không phải giống như đang làm chuyện thất đức sao?

Nếu như đối phương không ngại vết sẹo trên mặt của cô nương kia, nàng khẳng định người đó sẽ nguyện ý để cô nương kia ăn mặc xinh đẹp xuất giá, nhưng đối phương không biết chỗ thiếu sót của cô nương nọ, nàng vạn lần sẽ không đồng ý.

Lê Mạn lần nữa nói: "Đại tỷ, ta không thể giúp tỷ chuyện này, đây là gạt cưới, chuyện xảy ra ai cũng không chiếm được lợi ích."

Trên mặt người phụ nhân đầy vẻ xấu hổ, khóc lã chã nói: "Là ta không đúng, ta chỉ mới nghĩ đến có thể gả nàng đi, lại không nghĩ tới hậu quả sau khi người ta phát hiện ra chân tướng, chuyện này đúng là hoàn toàn không thể làm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK