Mục lục
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài cửa là một nữ nhân gầy guộc trong bộ quần áo tả tơi, trên tay cũng đang đắt một đứa nhỏ cũng gầy guộc trơ xương như vậy.

Cả Lê Mạn và Mai Tử đều không quen biết, vẫn là Tống Đại Sơn nhìn thấy trước tiên và nhận ra, hắn kinh ngạc đi lên phía trước nói với người phụ nữ: "Tẩu tử sao bây giờ tẩu đã tới đây rồi?" Mới vừa buổi sáng nói với Trường Bang, chắc hẳn giữa trưa Trường Bang mới trở về tìm Tần tẩu tử nói chuyện, lúc này cũng chỉ qua mấy canh giờ làm sao lại đến được nhanh như vậy? Hơn nữa cũng không thấy xe lừa nào tới trấn trên vào lúc này.

Tần tẩu tử không nói gì, chỉ mỉm cười một lúc rồi nói: "Giữa trưa Trường Bang huynh đệ có về nhà tìm ta, hắn nói các ngươi có việc muốn tìm ta hỗ trợ, ta nghĩ không thể làm chậm trễ chuyện nhà ngươi được nên lập tức mang theo cả đứa nhỏ đến đây. Đại Sơn huynh đệ, đệ tìm ta có chuyện gì sao? Ta có thể giúp được cái gì đệ cứ việc nói." Tuy rằng nàng ấy không biết mình có thể giúp được cái gì, nhưng nếu như Đại Sơn huynh đệ nói nàng nhất định sẽ tới, nhỡ đâu có thể giúp được gì đó. Nàng ấy vĩnh viễn nhớ rõ lúc nàng ấy cùng đứa nhỏ đang c.h.ế.t đói, là Đại Sơn huynh đệ niệm tình cũ cho nàng ấy cùng đứa nhỏ một con đường sống, ân tình này dù có làm trâu làm ngựa nàng ấy cũng phải trả.

 

Tống Đại Sơn vội vàng duỗi tay mời nàng ấy cũng đứa nhỏ đi vào: "Tẩu tử, tẩu mau đưa đứa nhỏ vào trong đi, chúng ta từ từ nói chuyện."

Lúc này Lê Mạn cũng đi tới cửa, Tống Đại Sơn nhanh chóng giới thiệu: "Lê Mạn, đây là Tần tẩu tử, tẩu ấy mới từ trong thôn lại đây."

 

Lê Mạn cũng không nghĩ tới Tần tẩu tử đã từ trong thôn chạy đến đây nhanh như vậy, vốn dĩ cho rằng nàng ấy đến đây nhanh nhất cũng phải sáng sớm ngày mai. Thời gian này không có xe lừa nào tới, hai mẹ con nhà này chẳng lẽ đi bộ từ trong thôn lên trấn trên sao?

Nghĩ đến khả năng này, Lê Mạn liếc mắt nhìn chân hai mẹ con, chỉ nhìn thấy đôi giày rơm để lộ ra ngón chân nứt nẻ, trong lòng chua xót vô cùng.

Lê Mạn áp xuống chua xót trong lòng, vội vàng lên tiếng: "Tẩu tử, tẩu mau vào đi, thật sự ngại quá vốn dĩ muốn tìm tẩu đáng lẽ ra chúng ta phải đi tới thôn tìm ẩu, kết quả lại để tẩu chạy tới đây một chuyến. Thật ra chúng ta bận quá, vẫn không sắp xếp được thời gian, tẩu tử tẩu đừng trách móc."

Tần tẩu tử mất tự nhiên xua xua tay: "Nói gì vậy, nếu các ngươi đã bận như vậy ta đi tới đây một chuyến cũng không có vấn đề gì cả." Nói xong, nàng ấy lại liếc mắt nhìn cửa hàng trang hoàng đẹp đẽ, lại nhìn lại bộ dáng quần áo tả tơi của mình, Tần tẩu tử cảm thấy có hơi chút xấu hổ.

Lê Mạn nhìn ra được vẻ lúng túng của Tần tẩu tử, mỉm cười đi lên ôm cánh tay nàng ấy đi vào bên trong: "Tẩu tử mau vào đi, đi vào chúng ta từ từ nói chuyện."

Tần tẩu tử bị Lê Mạn ôm lấy cánh tay, nàng ấy cũng đành nắm tay đứa nhỏ đi vào.

Lê Mạn mời Tẩu tẩu tử ra sân sau, để nàng ấy cùng đứa nhỏ ngồi xuống, sau đó rót cho nàng ấy cùng đứa nhỏ mỗi người một cốc nước đường đỏ.

Con của Tần tẩu tử tên là Hổ Tử, nó gầy đến mức giống như chỉ còn một lớp da, vóc dáng cao ngang với Tiểu Bảo nhưng chẳng nhìn giống một đứa nhỏ năm sáu tuổi một chút nào. Vừa nhìn đã biết nó bị thiếu ăn, suy dinh dưỡng thời gian dài, nhìn rất đáng thương.

Nhưng mà đứa nhỏ này lại rất hiểu chuyện, thấy Lê Mạn rót cho nó một cốc nước đường đỏ, nó cũng không lập tức duỗi tay cầm lấy uống ngay, hơn nữa còn nhìn về phía mẹ mình, trong mắt mang theo ý dò hỏi.

Tần tẩu tử nhìn cốc nước trà đỏ kia, trong mắt nàng ấy hiện lên một tia cảm kích, gật đầu với đứa nhỏ ý bảo nó có thể uống được. Đứa nhỏ lúc này mới nhẹ nhàng cầm lấy cái cốc, cái miệng nhỏ uống từng hớp giống như cực kỳ quý trọng, Lê Mạn nhìn thấy tim cũng xót theo.

Lê Mạn lại cầm một cái cốc khác đẩy tới trước mặt Tầu tẩu tử: "Tẩu tử, tẩu cũng uống đi, đừng khách sáo."

Tần tẩu tử ngượng ngùng nói lời cảm ơn, lúc này nàng ấy mới cầm lấy cái cốc cũng uống một ngụm, sau đó buông cốc xuống hỏi: "Đại Sơn huynh đệ, đệ muội, các ngươi tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì? Các ngươi cứ nói ra, ta có thể giúp đỡ nhất định sẽ hỗ trợ hết mình."

Lê Mạn nhìn thấy nàng ấy sốt ruột, cũng không hề nói thêm gì khác mà nói thẳng vào vấn đề: "Tẩu tử là như thế này, tẩu cũng thấy đấy chúng ta mở cửa hàng này tạm thời kinh doanh cũng không tệ lắm. Nhưng hiện tại cũng chỉ có ta cùng Đại Sơn, thật sự lo liệu không hết quá nhiều việc, chúng ta muốn tìm người tới hỗ trợ, không biết tẩu tử có nguyện ý tới đây hỗ trợ được không?"

Lời nói trực tiếp của Lê Mạn làm Tần tẩu tử có hơi ngây ngốc, thậm chí còn nghĩ bản thân mình nghe lầm nhịn không được lại hỏi lại: "Muội nói ta sao?"

Lê Mạn gật đầu nói: "Tẩu tử, Đại Sơn cùng với ta đã thương lượng qua rồi, chúng ta đều cảm thấy tẩu là thích hợp nhất cho nên mới vội vã đi tìm tẩu tới đây, bởi vì chúng ta thật sự thiếu người không biết ý của tẩu thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK