Mục lục
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi trở lại trong thôn, chuyện đầu tiên mà Lê Mạn làm chính là đi tìm Trương lão thúc, nói rõ với ông muốn đánh đồ gia dụng.

Sau khi Mai Tử biết Lê Mạn mua cửa hàng, cao hứng cười không ngừng: “Tẩu tử, nói như vậy, về sau hai người sẽ có cửa hàng của chính mình và cũng có thể ở trên trấn làm việc buôn bán của mình sao ?”

 

Nhưng, sau khi cao hứng, nàng lại lo lắng: “Tẩu tử, ngươi cùng ca đều dọn đi lên trên trấn ở, vậy gian phòng trong thôn làm sao bây giờ? Đằng sau còn có một vườn hoa lớn như vậy, không có người trông nom nhỡ bị người ta phá hủy thì làm sao bây giờ?”

Lê Mạn nhìn Tống đại sơn, cười nói: “Ta vừa định nói ra, ta và ca muội dự định để lại gian phong trong thôn này lại cho muội và Thiết Tử ở, về sau hai người không cần ở trong núi nữa, không chỉ không tiện, còn nguy hiểm, các ngươi ở chỗ này, bất luận là muội đi trang điểm hay là Thiết Tử đi bán hàng đều sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, nếu như hai người đồng ý, như vậy vườn hoa phía sau nhờ hai người giúp ta chăm sóc, Nhưng muội yên tâm, hằng năm tẩu tử sẽ đều trả cho ngươi 15 lượng bạc, sẽ không để cho ngươi làm không công .”

 

Mai Tử và Thiết Tử đều mở to hai mắt, nhất thời nói không ra lời.

Bọn hắn không nghĩ tới, Lê Mạn sẽ trực tiếp để lại gian phòng trong thôn cho bọn hắn ở, phải biết, nhà Thiết Tử bao năm được xem như sơn dân, vẫn luôn muốn rời khỏi núi, thế nhưng trong thôn không có người bán cho sơn dân, bọn hắn cho dù có tiền cũng không thể thoát ra được khỏi núi, nhưng bây giờ, bọn họ có thể trực tiếp nhận được một gian phòng , về sau không cần phải làm sơn dân nữa, cái này không khác nào là một quả bom, khiến cho bọn họ có chút bối rối.

Nhìn dáng vẻ của Thiết Tử và Mai Tử, Lê Mạn cảm thấy buồn cười, dùng ngón tay chọc Tống Đại Sơn, ra hiệu cho hắn nói chuyện.

Trong mắt Tống Đại Sơn có ý cười sâu đậm, hắng giọng, nói với Mai tử và Thiết Tử: “Tốt, về sau nhà này chính là của các ngươi, mọi chuyện trong nhà đều do các ngươi quán xuyến, không nên từ chối, về sau ca ca cùng tẩu tử còn rất nhiều chỗ làm phiền hai người.”

Hốc mắt Mai Tử đều đỏ, nặng nề gật đầu: “Ca, tẩu tử, ta cùng Thiết Tử sẽ nhớ kỹ ân tình của hai người, về sau có chuyện gì hai người cứ trực tiếp phân phó, người một nhà nói gì đến phiền toái hay không phiền toái, đến nỗi giúp hai người chăm lo vườn hoa, ta cũng cam tâm tình nguyện, không cần trả ta tiền, cho ta thì ta cũng sẽ không nhận.”

Lê Mạn cười, ngoài miệng không có nhiều lời, dù sao nàng cũng sẽ cho cái gì nên cho đi, không thể đối xử thô bạo chỉ vì nàng là em gái ruột của mình.

Nói xong việc này, Mai Tử đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, kêu lên: “Ca, vậy huynh về sau ở trên trấn, vậy xe lừa của huynh thì làm sao bây giờ?”

Lê Mạn nghe vậy sững sờ, đúng rồi, nàng nhất thời không nhớ ra, ở trên trấn không thể so với trong thôn, còn có thể nào đem người trong thôn kéo lên trên trấn?

Sau này mở cửa hàng không cần Tống Đại Sơn kiếm lời từ việc kéo xe nữa, dù sao trong cửa hàng chỉ dựa vào một mình nàng vội vàng là không thể , Tống đại sơn cũng sẽ vội vàng xoay quanh, chỉ là tiền kéo xe cũng không tính là nhỏ đi, về sau hắn không thể kéo, nhất định phải tìm người tiếp nhận.

Tống Đại Sơn đương nhiên không giống như Lê Mạn bây giờ mới nhớ tới, vấn đề này hắn đã sớm nghĩ đến, bây giờ, nhìn thấy Thiết Tử, hỏi: “Thiết Tử, tiền kéo xe tiền cũng không ít, đệ có muốn làm hay không? Nếu như muốn làm thì nói,ta sẽ muốn mua một cái xe lừa, bây giờ xe lừa trong nhà không thể cho đệ, sau này chúng ta đi lên trên trấn không thể rời bỏ xe lừa, cho nên nếu làm thì nói với ta, xe lừa phải mua thêm lần nữa.”

Thiết Tử nhìn Mai Tử mơ màng, Mai Tử cũng mím chặt môi, rơi vào trầm ngâm.

Sau một lúc lâu, Thiết Tử hạ quyết tâm nói: “Ca, mặc dù kéo xe lừa không giống như ta bán thiếu hoặc mất hàng hoá, nhưng ta cũng đã trải qua thời gian dài như vậy, ta rất thích cảm giác khiêng gánh đồ vật cho người khác bán đồ, hiện tại đang có rất nhiều người cũng ngóng trông ta đi qua, nếu ta kéo xe lừa, bán hàng cũng sẽ chậm trễ, cho nên ta nghĩ sẽ chọn là người bán hàng rong, xe lừa này, huynh tìm một người khác đi.”

Tống Đại Sơn nghe vậy cũng không có kinh ngạc, gật đầu, trong lòng hạ quyết tâm tìm người một lần nữa.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK