Tống Đại Sơn gật đầu, "Được, ta nhớ rồi.” Nói xong nhìn về phía bãi đất trống phía sau nhà mình, "Ta đoán chừng mảnh đất này sẽ không đòi quá nhiều tiền, khoảng chừng mười lượng bạc là có thể mua được.”
Mười lượng bạc nằm trong dự trù của Lê Mạn, nếu thật sự chỉ cần như vậy, thế thì hoàn toàn có thể.
Ngày hôm sau, Tống Đại Sơn mua đồ mang tới, không dẫn theo Lê Mạn, tự mình nhân lúc trời tối trực tiếp đến nhà thôn trưởng.
Lê Mạn ở nhà chờ hai canh giờ Tống Đại Sơn mới trở về.
"Thế nào rồi? Được không?" Lê Mạn vừa bưng cho hắn một chén nước vừa hỏi.
Tống Đại Sơn nhận nước, trước tiên không vội uống, mà là cười gật đầu với Lê Mạn, "Được, thôn trưởng đồng ý rồi." Nói xong so một nắm đấm, ý là mười lượng bạc.
Vậy mà giống như Tống Đại Sơn phỏng đoán.
Lê Mạn cười, nắm nắm đ.ấ.m của hắn, "Mười lượng bạc?"
“Ừm, mười lượng bạc thì mảnh đất phía sau là của nhà chúng ta.”
Lê Mạn bình tĩnh trở lại.
Nếu như bãi đất trống phía sau cần mười lượng bạc, như vậy rào tường rào cần khoảng ba lượng bạc, mua các loại hạt giống phỏng chừng cần hai lượng bạc, hơn nữa lần đầu tiên trồng, còn phải mời một người biết trồng hoa đến chỉ đạo một chút cũng cần ít tiền, như vậy, có thể khống chế chi phí trong hai mươi lượng bạc, không tính là quá nhiều.
Xác định chi phí, tiếp theo có thể định khế ước với lão bản nương, sau đó có thể bắt đầu chuẩn bị.
Lê Mạn đột nhiên cảm thấy, sự nghiệp của mình đang cất cánh, càng ngày càng tiến nhanh về phía trước.
Mang theo tâm tình cao hứng, ngày hôm sau Lê Mạn xác định nội dung khế ước với lão bản nương.
Lão bản nương bỏ ra hai mươi lượng bạc, sau này Lê Mạn buôn bán ở trấn cũng chỉ cung cấp cho một nhà lão bản nương, hơn nữa mỗi hộp hương cao chỉ thu hai văn tiền của lão bản nương.
Lê Mạn và lão bản nương đều ấn dấu tay lên thư khế ước, hợp tác này coi như thành công.
Tiếp theo là việc mua đất.
Chuyện này nói ra cũng đơn giản, một đêm sau đó, Tống Đại Sơn lại một lần nữa đến nhà thôn trưởng, chờ sau khi trở về, cầm trong tay chính là mảnh đất kia.
"Đại Sơn, lần này được rồi, đất phía sau là của nhà chúng ta, chúng ta có thể bắt tay vào chuẩn bị xây tường rào." Lê Mạn cầm khế ước trong tay, thập phần cao hứng.
Tống Đại Sơn sờ sờ khuôn mặt mang theo ý cười của Lê Mạn, "Được, kế tiếp để ta làm, ta đi mời mấy người trong thôn đến hỗ trợ xây tường, không đến mười ngày là có thể xây tường rào lên, nàng không cần bận tâm. ”
Lê Mạn cũng không hiểu chuyện xây tường này, hết thảy đều để cho Tống Đại Sơn, chuyện bận rộn trong nhà có thể giao cho Mai Tử, điều duy nhất nàng cần nghĩ chính là phải chuẩn bị hạt giống gì.
Sắp đến mùa thu rồi, nơi này không thể giống như hiện đại muốn có hoa gì thì trồng hoa gì đó, vẫn phải trồng những loại hoa có thể gieo vào mùa này mới được, mà mùa này, trước mắt xem ra chỉ có thể trồng được bách nhật thảo, hoa hồ điệp, quế trúc hương, cải xoăn, cúc kim tiền, tiểu cúc, phong linh thảo (cây hoa chuông), thanh cúc, nguyệt kiến thảo, tiểu thương lan, những hoa này có thể gieo trồng bây giờ, đợi đến năm sau là có thể nở hoa.
Đến đầu mùa xuân, cũng có thể có nhiều loại hoa khác, chủng loại có thể làm phong phú thêm, mỗi mùa đều có hoa khác nhau để làm hương cao, sẽ không xuất hiện tình trạng không có hoa nữa.
Chỉ cần qua năm nay, các loại hương cao có thể được đa dạng rồi.
Nghĩ tới đây, Lê Mạn gọi Mai Tử tới, nói với nàng ấy: "Mai Tử, muội và Thiết Tử tạm thời ở lại đi, nơi này tẩu còn phải nhờ muội hỗ trợ, ca của muội muốn đi tìm người xây tường cho nhà chúng ta, buổi trưa trong nhà phải cung cấp cơm nước, cái này phải dựa vào muội rồi, đồ ăn mỗi ngày ta bảo ca ca muội mang từ trấn về. Hai đứa nhỏ ta mang đến cửa hàng, muội không cần phải bận tâm đến hai đứa.”
Mai Tử gật đầu, "Tẩu, chuyện này giao cho ta, tẩu an tâm đi trang điểm đi, nấu chút cơm với muội không thành vấn đề.”
Mai Tử là một người có năng lực làm việc, mạnh hơn nàng nhiều, Lê Mạn không có gì lo lắng.
Điều duy nhất nàng lo lắng chính là, nhà bọn họ vừa mua đất vừa xây tường rào, khẳng định sẽ khiến người trong thôn vây xem dò hỏi, mà sau đó nhà bọn họ cũng sẽ sống dưới sự theo dõi sát sao của người trong thôn, vấn đề an toàn sau này là vấn đề trọng yếu, khó có thể bảo đảm không có người cố ý tới cửa làm mấy chuyện khó chịu.
Trong nhà không thể lúc nào cũng có người trông coi, nhất định phải nghĩ biện pháp bảo đảm an toàn trong nhà.
Thấy Lê Mạn nhíu mày trầm tư, Tống Đại Sơn đưa tay xoa nhẹ ấn đường của nàng, "Sao vậy?"
Lê Mạn nhìn hắn, suy nghĩ một chút vẫn là nói ra lo lắng của mình.