Có Tần tẩu tử ở trong tiệm làm đẹp, Lê Mạn triệt để thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng trên người lại ít đi rất nhiều, dứt khoát chỉ trang điểm cho mấy vị khách mỗi sáng, thời gian khác đều nghỉ ngơi, rất thoải mái, hơn nữa, vào thành cùng Tống Đại Sơn khám chân cũng không cần cố ý đóng cửa dẹp tiệm nữa.
Chân Tống Đại Sơn theo trị liệu càng ngày càng tốt, hiện tại trên cơ bản đã khỏe hoàn toàn, đi lại không còn què như trước nữa.
Tống Đại Sơn thấy mình khỏe rồi, cũng không định đi vào thành khám chân nữa, nhưng Lê Mạn lo lắng, nhất định phải trị đủ mười lần mới được, lúc này mới bảo hắn tiếp tục đi.
Mà lần trị liệu trước tết này, vừa vặn là lần thứ mười.
Chờ Lê Mạn và Tống Đại Sơn trị chân lần cuối trở về, trên đường đã tràn đầy hương vị tết.
Năm mới đang đến.
Đây là năm mới đầu tiên Lê Mạn đến thế giới này, cũng là năm mới đầu tiên cả nhà ở bên nhau, Lê Mạn rất coi trọng, dự định đón một cái tết này thật an lành.
Tần tẩu tử và Hổ Tử không muốn trở về thôn, Lê Mạn liền để cho hai mẹ con bọn họ trực tiếp ở lại trấn ăn tết, mà Đại Ni và Ngô đại nương khẳng định cũng muốn ở chỗ này ăn tết, Lê Mạn cùng Tống Đại Sơn thương lượng một chút, tính toán trực tiếp gọi một nhà ba người Mai Tử tới trấn ăn tết, đầy ắp người một nhà, hòa thuận ở trong trấn náo nhiệt.
Tống Đại Sơn sợ người mua sắm tết trên đường quá nhiều đụng phải Lê Mạn, không cho nàng tự mình ra đường mua đồ tết, vì thế Lê Mạn đành phải đưa tiền cho Ngô đại nương, bảo bà ấy dẫn Đại Ni ra đường sắm tết, nàng thì tiếp nhận công việc của Đại Ni, ở trong phòng thư giãn chờ bán đồ ăn vặt trà uống.
Gần tết, phụ nữ nhà nào cũng bận rộn, cho nên người mang theo con cái đến phòng thư giãn chơi đùa ít đi rất nhiều, phòng thư giãn không còn náo nhiệt như vậy, Lê Mạn định vào hai tám tết thì nghỉ, cả nhà đóng cửa chuẩn bị đón năm mới, năm sau qua mười lăm lại mở cửa.
Lê Mạn viết thông báo này lên giấy, để Tống Đại Sơn dán ra bên ngoài bày cho khách xem.
Có điều, mặc dù trong phòng thư giãn có rất ít người chơi đùa, nhưng người đến cửa hàng trang điểm và làm đẹp không ít, đặc biệt là làm đẹp, mỗi ngày người hẹn trước đặc biệt nhiều, nguyên nhân không gì khác, phụ nữ đều muốn nhân dịp tết ăn mặc trang điểm cho mình thật đẹp, xinh đẹp qua một năm mới, giống như ở thời hiện đại, trước tết tiệm cắt tóc và thẩm mỹ viện còn có cửa hàng quần áo luôn có rất nhiều phụ nữ.
Tần tẩu tử bây giờ mỗi ngày từ lúc cửa hàng mở cửa liền bắt đầu làm đẹp cho khách, ngoại trừ thời gian ăn cơm buổi trưa, phải bận rộn đến tối cửa hàng đóng cửa, cả người bận rộn không thôi. Có điều, nàng ấy cũng không cảm thấy mệt, ngược lại tràn đầy sinh lực, vì Lê Mạn dựa theo quy định làm nhiều thì được nhiều phát lương cho Tần tẩu tử, tiền lương cơ bản năm trăm văn, mỗi lần làm thêm một khách nhân thì phát thêm ba văn tiền công, cũng bởi vậy, Tần tẩu tử làm đặc biệt hăng hái, cuộc sống càng thêm có hy vọng.
Nàng ấy hy vọng có thể tiết kiệm được nhiều tiền hơn, sau này có thể mua cho Hổ Tử một căn nhà, sau đó để nó cưới một người vợ.
Trong cửa hàng không riêng gì việc kinh doanh làm đẹp bị ảnh hưởng bởi tết, son phấn cũng bán rất chạy, những phụ nữ bình thường không nỡ mua trước tết cũng đến mua chút son phấn ăn tết, cho nên hàng này bán vô cùng nhanh, Tống Đại Sơn cứ một lần đến chỗ Nguyệt Nương là chất một đống son phấn, đồng thời cũng đưa cho Nguyệt Nương mấy trăm hộp hương cao.
Tết nguyên đán làm cho mọi người trong cửa hàng đều rất bận rộn, Tần tẩu tử bận làm đẹp, Tống Đại Sơn bận bán son phấn, Ngô đại nương bận việc nhà còn có mua sắm tết, Đại Ni bận bán đồ ăn vặt, cả nhà nhàn rỗi nhất chính là Lê Mạn, nàng chỉ cần trang điểm mỗi buổi sáng, sau đó sẽ không có chuyện gì khác, ngay cả buổi tối chế tạo hương cao và sản phẩm làm đẹp, Tống Đại Sơn cũng không cần Lê Mạn động thủ, hắn tự làm, dù sao tất cả hắn đều biết đến độ không thể biết thêm được nữa.
Cho nên, Lê Mạn là phụ nữ mang thai nhàn rỗi đến mức chỉ có thể đi dạy hai tiểu tử trong nhà nhận biết mặt chữ.
Hổ Tử không có một chút căn bản nào, Lê Mạn liền bảo Tiểu Bảo ban ngày dạy Hổ Tử cộng đếm số, còn nàng tiếp tục dạy Tiểu Bảo nhận biết chữ.
Tiểu Bảo bây giờ đã có thể biết không ít chữ, tam tự kinh lại càng học thuộc lòng, còn có một ít thi từ đơn giản cũng học thuộc, Lê Mạn cảm thấy rất kiêu ngạo và tự hào với năng lực học tập cao siêu của Tiểu Bảo, chỉ sợ nàng tương đối bận rộn, không thể toàn tâm toàn ý dạy nó mà chậm trễ nó.