CHƯƠNG 11
Những câu chất vấn liên tục của Đường Hoài An khiến cho người phụ nữ trung niên run cầm cập.
“Tôi khuyên bà đừng tiếp tục bịa chuyện nữa, nói đi, rốt cuộc ai đã sai bà đến đây?”
Mạc Tư Quân quay đầu nhìn Đường Hoài An, ánh mắt nhàn nhạt.
Tất cả mọi người có mặt nghe một phen tranh chấp giữa cô và người phụ nữ trung kiên kia, bắt đầu nhốn nháo kêu lên.
“Mạc tổng, anh vẫn là báo cảnh sát đi!”
“Đúng vậy, giao người phụ nữ này cho cảnh sát, xem xem người phía sau rốt cuộc có mục đích gì!”
Mạc Tư Quân cúi đầu thoáng lướt nhìn người phụ nữ trên mặt đất, biểu cảm lãnh đạm, không nói chuyện.
Hứa Cát Anh ở một bên mở miệng: “Người này mặc dù muốn vu oan Mạc tổng, nhưng yến tiệc tối nay là ba tôi tổ chức, Mạc tổng gặp phải chuyện như vậy ở địa bàn nhà họ Hứa chúng tôi, vẫn là để ba tôi báo cảnh sát đi!”
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên đi tới, người này là Hứa Quang Khải, chủ tịch tập đoàn Vạn Phong.
Hứa Quang Khải khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc dù rõ ràng có thể nhìn ra tối nay đã tỉ mỉ sửa soạn một phen, nhưng khuôn mặt đầy dầu mỡ và hàm răng vàng khè đó vẫn khiến Đường Hoài An cảm thấy ghê tởm.
Người này chính là ba Hứa Cát Anh? Quả nhiên, cha nào con nấy!
Tập đoàn Vạn Phong cũng là sản nghiệp rất lớn ở thành phố này, chỉ là rốt cuộc cũng không phải một cấp bậc với tập đoàn Mạc thị, cho nên Hứa Quang Khải dù lớn tuổi hơn Mạc Tư Quân nhiều, nhưng lúc nói chuyện với anh vẫn là thái độ cung kính: “Mạc tổng, thực sự ngại quá, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy.”
Nói xong, ông ta nhanh chóng quay đầu dặn dò nhân viên bảo vệ bên cạnh: “Còn không mau lôi bà điên này xuống cho tôi.”
Ánh mắt Hứa Quang Khải và người phụ nữ đó rõ ràng có trao đổi trong thoáng chốc, mà tất cả những chuyện này, đều bị Mạc Tư Quân lặng lẽ bắt được.
Hứa Quang Khải vội xin lỗi Mạc Tư Quân: “Mạc tổng, thực xin lỗi, quả thực là bảo vệ của tôi không làm tốt công việc, tôi bồi tội với anh, hi vọng anh đại nhân đại lượng, để biểu thị thành ý, sau khi yến tiệc kết thúc, xin anh nể mặt ăn bữa cơm, anh thấy thế nào?”
Mạc Tư Quân ngẩng đầu, ánh mắt thoáng chốc khóa chặt Hứa Quang Khải, nhìn đến mức ông ta run sợ trong lòng.
“Bà ta là ai?”
Hứa Quang Khải lúc này trong lòng bao trùm một đốm lửa giận, ông ta căn bản không nghĩ tới người phụ nữ này lại dùng dao, lúc đầu rõ ràng đã nói là chỉ cần xông vào nói vài câu gây rối là được.
Hứa Quang Khải nhìn Mạc Tư Quân mặt mày âm trầm, căng thẳng trán bắt đầu không ngừng thấm ra mồ hôi lạnh: “Mạc tổng, thực… thực xin lỗi!”
Đường Hoài An ở bên cạnh sớm đã vô cùng tức giận, nói với Hứa Quang Khải: “Câu nói đó vẫn là thật đúng, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ông, tôi đã cảm thấy ông không giống người tốt, không nghĩ tới thủ đoạn lại đê tiện tới mức này!”
Đường Hoài An căn bản không chú ý tới Hứa Cát Anh đứng bên cạnh sắc mặt khó coi cỡ nào.