CHƯƠNG 157
Người phụ nữ này rốt cuộc đã thông báo cho ai!
Nhưng bây giờ không kịp suy nghĩ kỹ nữa, Hứa Cát Anh ra lệnh cho người đàn ông mặc sẹo: “Đưa cô ta lên xe của tôi, lập tức đi gỡ biển xe của anh xuống, xem thử còn có thể lái không, mau rời khỏi nơi này!”
Người đàn ông mặt sẹo vác Đường Hoài An rảo bước đi về phía xe của Hứa Cát Anh, ném cô ở hàng ghế sau, sau khi xử lý xong, Hứa Cát Anh và người đàn ông mặt sẹo lần lượt lái về các hướng khác nhau.
Trên đường, Hứa Cát Anh thỉnh thoảng quay đầu nhìn Đường Hoài An có dấu hiệu tỉnh lại chưa, vẫn may người đàn ông mặt sẹo đó là một kẻ luyện võ, một cú vỗ vừa rồi đập xuống, người phụ nữ này trong một chốc một lát chắc sẽ không tỉnh.
Hứa Cát Anh vô cùng lo lắng chú ý động tĩnh xung quanh, xem thử có người đuổi theo cô ta hay không, phía trước xuất hiện một lối rẽ, đột nhiên, một chiếc xe Maybach màu đen lao ra! Bánh xe và mặt đường vì ma sát phát ra âm thanh chói tai.
Hứa Cát Anh giật thót, hoảng hốt tránh sang bên cạnh, nhưng kỹ thuật của chủ nhân chiếc Maybach đó dường như rất tốt, căn bản không có cho Hứa Cát Anh cơ hội thành công, trực tiếp dùng chiếc xe chặn ở trước đầu xe của cô ta.
Trên con đường chật hẹp, cô ta không có bất kỳ đường lui.
Biểu cảm của Hứa Cát Anh lập tứ hoàn toàn đọng lại, bởi vì cô ta ở khoảng cách không đến mấy mét nhìn rõ gương mặt của người đàn ông lái xe đó, Triều Thế Minh.
Người đàn ông lần đó từng có duyên gặp một lần ở vũ hội, anh ta tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Trái tim của Hứa Cát Anh bắt đầu đập loạn.
Triều Thế Minh rõ ràng cũng đã nhìn thấy cô ta, trên mặt cũng mang vẻ hơi kinh ngạc, nhưng một giây sau, biểu cảm của anh ta lại trở nên bình tĩnh, anh ta mở cửa xe ra đi về phía Hứa Cát Anh, Hứa Cát Anh cảm thấy thời gian đều sắp dừng lại.
“Cốc cốc cốc.” Triều Thế Minh đưa tay gỗ vào cửa xe của Hứa Cát Anh.
Hứa Cát Anh ngồi ở ghế lái quay đầu liếc nhìn Đường Hoài An vẫn còn chưa tỉnh ở hàng ghế sau, cúi đầu hít sâu một hơi, cửa xe từ từ hạ xuống, khóe miệng nở một nụ cười rạng rỡ: “Triều tổng, không ngờ lại gặp anh ở đây, thật trùng hợp.”
Là một người phụ nữ có chút nhan sắc, Hứa Cát Anh luôn cảm thấy toàn thân trên dưới của mình đối với đàn ông mà nói đều tràn ngập đòn sát thương, nụ cười rạng rỡ quyến rũ vừa rồi, trong lòng Hứa Cát Anh ít nhiều vẫn có chút nắm chắc.
Nhưng phản ứng của Triều Thế Minh lại khiến cô ta không ngờ tới.
Ánh mắt của Triều Thế Minh khẽ liếc về hàng ghế sau, nhìn thấy Đường Hoài An nằm ở đó, trước tiên quét toàn thân chắc chắn cô không bị thương, một giây sau, anh ta mỉm cười rất phong độ, nhưng trong nụ cười lại không có độ ấm: “Không trùng hợp, tôi là đến chặn cô.”
“…”
Hứa Cát Anh bị nghẹn, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng.
Do Hứa Cát Anh không có xuống xe, cho nên Triều Thế Minh từ đầu đến cuối đều phải cúi người nói chuyện với cô ta, nhưng cho dù anh ta làm động tác này, Hứa Cát Anh vẫn cảm nhận được một chút chèn ép trong khí thế mạnh mẽ của anh ta, phải, có những người trời sinh đã có bản lĩnh khiến người ta khâm phục, Mạc Tư Quân, Triều Thế Minh, bọn họ đều là người đàn ông như vậy.
“Cô Hứa, thời gian của tôi rất quý giá, giao người tôi muốn cho tôi.”
Triều Thế Minh chinh chiến trên thương trường nhiều năm, sớm đã quen nói thẳng vào vấn đề.
Tốc độ tim đập của Hứa Cát Anh càng lúc càng nhanh, do căng thẳng, trên trán đã toát mồ hôi lấm tấm, cô ta miễn cưỡng trấn định rồi nói: “Người anh muốn? Tôi ngược lại không biết, Triều tổng từ khi nào có quan hệ thân mật như vậy với vợ của Mạc tổng rồi?”