CHƯƠNG 152
Mạc Tư Quân thong dong nhả ra một làn khói: “Tôi nếu như nhớ không nhầm, tối hôm đó cô nói cô được Phó Tùng Lâm đưa đến bệnh viện, là do bị trẹo chân đúng chứ?”
Đường Hoài An vốn không có ngờ Mạc Tư Quân lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhất thời không có bất kỳ phòng bị gì, động tác trên tay khựng lại, cô dốc sức bình ổn tâm trạng rồi trả lời: “Đúng, làm sao vậy?”
Mạc Tư Quân trầm mặc một giây, nói: “Nhưng trợ lý của cô hôm đó lại nói với tôi, vào ngày triển lãm thiết kế cô ta đụng phải cô ở dưới gầm để xe, tôi ước tính thời gian, chắc là vào sau khi tôi rời khỏi, cô nói cô lúc đó rất không thoải mái, cả người đều ngồi bệt trên đất.”
Trái tim của Đường Hoài An đã không kìm được mà bắt đầu đập điên cuồng, cười miễn cưỡng nói: “Đúng, bị trẹo chân, không đi được.”
“Cô nói với tôi là bị trẹo chân, nhưng Tần Tuyết Nhi lại nói với tôi rằng hôm đó cô nói với cô ta là cô đến tháng?” Trong giọng điệu của Mạc Tư Quân có ý thăm dò sâu.
Trong lòng Đường Hoài An hết sức nghẹn lời, cô trợ lý này, cô còn chưa nổi giận với cô ta, cô ta ngược lại đem tất cả mọi chuyện nói cho Mạc Tư Quân, cô gái này rốt cuộc là người của bên nào!
Đại não của cô nhanh chóng vận chuyển, phải bịa một lý do gì đó mới có thể cho qua chuyện này.
Mạc Tư Quân rõ ràng nhìn thấu tâm tư của cô, mở miệng cảnh cáo trước: “Tôi nghĩ cô chắc rất rõ tôi bình sinh ghét nhất người nói dối với tôi, cho nên tôi khuyên cô tốt nhất suy nghĩ kỹ rồi hẵng mở miệng.”
Đường Hoài An tuy không nhìn thấu biểu cảm của Mạc Tư Quân lúc này, nhưng căn bản không cần nghĩ cũng biết anh nhất định đang nhìn cô, trong lòng Đường Hoài An có hơi dựng tóc gáy, trán toát một ít mồ hôi lấm tấm…
Bất luận như thế nào, cô chắc chắn không thể nói thật với anh, nếu không mọi che giấu trước đó đều sẽ uổng phí.
Cô giữ vững tâm thần, nói: “Tôi đã lừa anh, tôi hôm đó quả thật là đến tháng, bụng rất đau, phải kê một ít thuốc giảm đau, Phó Tùng Lâm tuy… là bạn rất tốt của tôi, nhưng dù sao là một người khác giới, tôi nói thật với cậu ấy khó tránh có hơi lúng túng, cho nên mới nói dối là bị trẹo chân để cậu ấy đưa tới bệnh viện, sau đó khi anh hỏi thì tôi cho sai thì sai luôn.”
Nói thật, lý do này thật sự có chút cơ sở, Đường Hoài An vốn tưởng rằng Mạc Tư Quân sẽ không tin, nhưng anh đối với cách này lại có rất có tác dụng.
Mạc Tư Quân cười lạnh một tiếng: “Cô còn biết Phó Tùng Lâm đối với cô mà nói là một người khác giới sao?”
Đường Hoài An bị nghẹn, nhưng nhìn thấy anh hình như không có ý tiếp tục quấn lấy vấn đề này nữa, trong lòng đã thở phào.
“Bất luận như thế nào, Đường Hoài An, tôi chỉ nói một lần cuối cùng, đừng thử nói dối với tôi, tuy tôi không thích người vợ như cô, nhưng vẫn muốn thể diện của người chồng, xảy ra chuyện gì tôi hy vọng người cô lập tức xin sự giúp đỡ sẽ là tôi, chứ không phải là người đàn ông khác, cô hiểu ý của tôi chứ?”
Đường Hoài An đương nhiên hiểu, hàm ý còn không phải là đang cảnh cáo cô sao? Đừng qua lại quá gần với những người đàn ông khác ngoài anh, nếu không hình ảnh người chồng tốt của anh sẽ không thể xây dựng thành công.
Quả nhiên, từ đầu đến cuối, anh trước giờ đều chỉ suy nghĩ cho chính mình, cô trước nay đều chưa từng đi vào trong tim của anh.
Đường Hoài An ở trong bóng tối có hơi không nhìn thấy gì.
…
Khi Đường Hoài An tỉnh lại, đã là mười giờ sáng ngày hôm sau, trong căn phòng rộng lớn không có một bóng người, Mạc Tư Quân không biết đã đi từ khi nào.
Mọi chuyện xảy ra tối qua, đối với Đường Hoài An mà nói giống như một giấc mơ, dù sao quá không chân thực, cô bị hai người đàn ông ghê tởm đó làm nhục, sau đó bị Mạc Tư Quân nửa đường dẫn đi, sau đó nữa anh muốn bóp chết cô trong phòng tắm… thậm chí cuối cùng hai người quấn lấy nhau ở trước cửa sổ sát sàn.
Tất cả mọi chuyện đều quá giống như vở kịch, bên trong nổi bật nhất là Mạc Tư Quân tối qua lại động sát tâm đối với cô.