CHƯƠNG 127
Mặc dù ở đây là khu biệt thự tư nhân, dưới tình huống bình thường sẽ không có người nào nhìn thấy bọn họ, nhưng mà dù sao ban công cũng lộ thiên, Đường Hoài An cảm thấy mình không thể chấp nhận được.
Cô vùng vẫy muốn bước xuống từ trên người của Mạc Tư Quân, nhưng mà cái eo thon lại bị bàn tay to lớn của Mạc Tư Quân nắm giữ.
Ánh mắt của người đàn ông sắc bén, không cần phải nói cũng thấy sự cảnh cáo trong đó, Đường Hoài An sợ hãi nhìn anh.
“Tự mình làm.” Mạc Tư Quân lạnh nhạt phun ra ba chữ.
Đường Hoài An mở to hai mắt nhìn, không thể tin nổi mà nhìn anh.
Lông mày của Mạc Tư Quân nhướng lên, giống như là đang trừng phạt cô, Đường Hoài An thở nhẹ một hơi, rốt cuộc cô cũng đã thỏa hiệp với sự uy hiếp của Mạc Tư Quân.
Một buổi tối hấp dẫn như thế, hai người dần dần quên đi thời gian…
Sáng ngày hôm sau.
Đường Hoài An tỉnh lại trong vòng tay của Mạc Tư Quân, trong nháy mắt mở mắt ra nhìn thấy gương mặt của anh, cô thậm chí cho rằng mình đang nằm mơ. Mạc Tư Quân chìm trong giấc ngủ rất tĩnh lặng, hoàn toàn khác biệt so với anh lạnh lùng kiêu ngạo của thường ngày.
Từ lúc kết hôn đến nay đã hai năm, mối quan hệ của hai người vẫn luôn rất kém, bình thường ngoại trừ cãi nhau thì chính là chiến tranh lạnh, cho nên gần như là Mạc Tư Quân không cho cô có cơ hội tiếp xúc mình ở khoảng cách gần. Cho nên, lúc này Đường Hoài An nhích lại gần nhìn kỹ mới phát hiện dưới khóe mắt của Mạc Tư Quân có một nốt ruồi nhỏ màu đen, giống như là nốt ruồi lệ.
Ma xui quỷ khiến, Đường Hoài An đưa tay ra chạm vào nốt ruồi nhỏ ấy. Mạc Tư Quân là loại người ngay cả ngủ cũng rất cảnh giác, cảm xúc kỳ lạ truyền đến, anh lập tức mở mắt.
“Cô đang làm gì vậy?”
Giọng nói của anh lạnh như băng, trong đó còn mang theo một tia khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ.
Đường Hoài An đang quan sát đến mê mẩn bị giật nảy mình, vội vàng rút tay về, cuộn cái chăn lại rồi lăn qua một bên.
Thật ra là do thẹn thùng, cho nên Đường Hoài An mới né tránh ánh mắt của anh, bởi vì những đêm trước kia sau khi làm xong, trên cơ bản Mạc Tư Quân sẽ đi ra ngoài trước khi cô tỉnh dậy, cho nên hai người gần như không có thời khắc xấu hổ.
Theo động tác của Đường Hoài An, thân thể trần trụi của Mạc Tư Quân lộ ra trong không khí, anh cúi đầu im lặng: “Tôi lộ hết rồi.”
Động tác xoay người lại lần này của Đường Hoài An làm cho cô cảm thấy giữa hai chân của mình đau nhức, buồn bực không thèm để ý tới anh, phối hợp lầm bầm: “Làm mấy chuyện không đứng đắn thì lại vô cùng điên cuồng nhiệt tình, lộ rồi hả? Ồ, bây giờ còn giả vờ ngây thơ cái gì chứ…”
Mạc Tư Quân nghe thấy lời nói hờn dỗi của cô, hỏi lại: “Cô nói cái gì?”
Đương nhiên là Đường Hoài An không dám nói lại cho anh nghe, thế là vội vàng nói: “Không có, không có gì.”
Nói xong liền quấn lấy cái chăn chuẩn bị đi vào trong phòng tắm tắm rửa, đứng dậy cũng không vấn đề gì, Đường Hoài An cúi đầu xuống mới nhìn thấy trên xương quai xanh và trước ngực của mình được bao phủ thật nhiều những dấu hôn đậm nhạt. Ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Mạc Tư Quân như cười mà không phải cười nhìn cô.
Tốc độ bước chân của Đường Hoài An tăng nhanh, bước hai ba bước liền đi vào trong phòng tắm.
Đường Hoài An đứng trước cái gương thật to, tâm trạng phức tạp nhìn những ấn ký mà Mạc Tư Quân để lại trên người mình vào tối ngày hôm qua, đột nhiên nhớ tới tối ngày hôm qua mình vụng về chủ động, còn có sự điên cuồng sau đó của hai người, cô bất tri bất giác đỏ mặt.