Mục lục
Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 39

“Bị u gan, cô Đường chắc chắn bây giờ muốn xuất viện?”

Giống như sét đánh giữa trời quang, bước chân của Đường Hoài An khựng lại, lông mày của Mạc Tư Quân cũng nhíu chặt.

Đường Hoài An quay đầu lại với vẻ rất kinh ngạc, nhìn Triều Thế Minh: “Anh… vừa nói cái gì?”

Triều Thế Minh từ từ đứng dậy: “Sau khi đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ đã lập tức làm kiểm tra cho cô, gan của cô có một khối u.”

Cơ thể của Đường Hoài An dần dần mất đi sức chống đỡ, cô dựa vào tường, muốn tận lực ổn định cơ thể của mình, không có đợi hai người đàn ông kịp phản ứng, cả người của Đường Hoài An đã nặng nề ngồi sụp trên sàn nhà.

U gan…

Hai từ này cứ văng vẳng không ngừng trong đầu của Đường Hoài An, cô lập tức cảm thấy cả phòng bệnh đều biến thành một hầm băng, cơ thể và trái tim đều lạnh toát, trong vô thức, Đường Hoài An nhìn về phía Mạc Tư Quân.

Vẻ mặt lạnh lùng của Mạc Tư Quân khiến Đường Hoài An đau nhói, anh gần như không có phản ứng gì, phải, Mạc Tư Quân luôn chán ghét cô, anh đương nhiên sẽ không đau lòng.

Giống như chấp nhận số mệnh, Đường Hoài An đã cười, nụ cười rất châm chọc.

Đường Hoài An từ từ đứng dậy, cố hết sức khống chế cảm xúc của mình, từ từ đi về phía cửa.

Nhưng đằng sau lại có người không định buông tha cho cô.

Triều Thế Minh dùng vẻ kinh ngạc nhìn Mạc Tư Quân, sâu trong đáy mắt lại thấp thoáng một tia thích thú: “Cô Đường bị bệnh rồi, Mạc tổng là chồng của cô Đường, vậy mà không định quan tâm một chút sao?”

Biểu tình trên mặt Mạc Tư Quân hoàn toàn mất đi độ ấm, anh quay đầu nhìn sang Triều Thế Minh, đáy mắt vụt qua sự phẫn nộ ngập trời: “Chuyện nhà của Mạc Tư Quân tôi, không phiền anh nhọc lòng.”

Triều Thế Minh khẽ cười một tiếng, không có trả lời Mạc Tư Quân, anh ta bước lên vài bước đứng ở trước mặt Đường Hoài An, nói rõ từng câu từng chữ, khóe miệng của anh ta còn nở một nụ cười: “Cô Đường, hy vọng cô cố gắng điều dưỡng cơ thể, sớm ngày khỏe lại, về sau có gì cần tôi giúp, cứ miệng mở miệng.”

Nói xong lời này, Triều Thế Minh rất thâm ý liếc nhìn Mạc Tư Quân, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.

Đường Hoài An quay lưng với căn phòng cho nên hoàn toàn không có ý thức được sự giận dữ của Mạc Tư Quân đạt tới mức độ nào, cô chỉ cảm thấy đằng sau có một cỗ nhiệt nóng lại gần, khi quay đầu, chạm vào mắt của Mạc Tư Quân.

Một giây sau, cằm của Đường Hoài An bị Mạc Tư Quân bóp chặt, gần như gằn từng chữ: “Đường Hoài An, cô tốt nhất giải thích cho tôi, chuyện tối nay là như thế nào?”

Đường Hoài An nhìn vào mắt của Mạc Tư Quân, trong lòng lạnh lẽo một khoảng, cô cảm thấy mình giống như một trò đùa.

“Anh không có nghe thấy lời Triều tổng nói sao? Tôi bị bệnh rồi, tại sao… anh không chịu quan tâm một chút?”

Mắt của Mạc Tư Quân vụt qua một tia khác thường, khóe miệng nở một nụ cười chế giễu: “Triều tổng?

Gọi thân thiết như vậy, người như Triều Thế Minh, cô vậy mà có thể khiến anh ta đích thân đưa cô đến bệnh viện, xem ra bản lĩnh của cô thật sự không nhỏ, trước đó là Phó Tùng Lâm, bây giờ là Triều Thế Minh, bản lĩnh ở phương diện câu dẫn đàn ông này của cô khá là lớn đó.”

Trên mặt Đường Hoài An chỉ là vẻ đau khổ tuyệt vọng, Mạc Tư Quân nói ra lời lẽ khó nghe như vậy, nhưng cô vậy mà vẫn muốn giãy giụa giải thích gì đó.

“Triều Thế Minh hôm nay đến công ty của tôi bàn bạc chuyện thiết kế váy cưới, tôi là bị phát bệnh đột ngột, lúc đó chỉ có anh ta ở đó, cho nên anh ta đưa tôi đến bệnh viện!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK