Mục lục
Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 29

Nhìn đôi bàn tay trắng nõn trên bàn, Phó Tùng Lâm rất muốn nhẹ nhàng nắm lấy, nhưng chiếc nhẫn cưới chói lọi trên ngón áp út của Đường Hoài An khiến trái tim anh ta đau đớn vô cùng.

Lúc trở về biệt thự nhà họ Mạc đã là mười giờ tối, hôm nay Mạc Tư Quân vậy mà lại trở về nhà, Đường Hoài An ngồi ở bên giường nghe âm thanh ào ào truyền ra từ phòng tắm, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nghĩ đến những gì cô nhìn thấy ở Hoài Viên lúc tối, vào giây phút cô đi ngang qua, rõ ràng nhìn thấy nụ cười trên mặt Hứa Cát Anh, bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì vậy?

Sau khi tắm xong, Mạc Tư Quân bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc mới gội xong còn ướt đẫm nước, toàn cơ thể cường tráng chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng ở thân dưới, giọt nước từ từ chảy xuống men theo đường nét trên ngực của anh, vượt qua cái bụng nhỏ có cơ hoàn mỹ, cuối cùng biến mất bên dưới khăn tắm màu trắng.

“Nhìn đủ chưa?”

Giọng nói không nặng không nhẹ của Mạc Tư Quân chợt vang lên, kéo suy nghĩ của Đường Hoài An quay về.

Đường Hoài An ngẩng đầu, nhìn Mạc Tư Quân bằng ánh mắt trong veo: Tại sao tối nay anh ở cùng Hứa Cát Anh?”

Bàn tay cầm cầm bật lửa của Mạc Tư Quân chợt dừng lại, lập tức quay đầu lại, trong mắt hiện lên lửa giận khiến người ta kinh hãi: “Cô theo dõi tôi?”

“Không, tôi không có, tôi chỉ tình cờ nhìn thấy.”

Chiếc bật lửa bị Mạc Tư Quân ném mạnh lên bàn, khiến Đường Hoài An giật bắn mình Mạc Tư Quân không định quan tâm cô, mà đi thẳng ra cửa.

Trái tim Đường Hoài An hoàn toàn rối loạn, cô cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc: “Sao? Mạc Tư Quân?

Anh chột dạ ư?”

Người đàn ông quay đầu, cười nhẹ một tiếng, nhưng nhiệt độ nơi khóe miệng càng lúc càng lạnh: “Tôi nhớ lần trước tôi đã cảnh cáo với cô rồi, an phận một chút.”

Đường Hoài An đứng dậy, từng bước đi đến gần Mạc Tư Quân, khóe miệng nở một nụ cười ảm đạm và thê lương: “Người phụ nữ đó là Hứa Cát Anh, cô ta là người phụ nữ đã hạ thuốc cho vợ anh và sau đó đưa cô ấy đến giường của một người đàn ông khác, tại sao anh lại ở cùng với cô ta? Anh nói tôi biết…”

Đường Hoài An suy sụp hoàn toàn: “Anh biết không? Nỗi sợ hãi khi bị hạ thuốc đêm đó khiến tôi bây giờ nhớ lại cũng cảm thấy sợ hãi, sự đụng chạm mà mà bàn tay Đàm Tông Minh để lại trên da tôi khiến tôi như muốn nôn khi nhớ lại. Tất cả những thứ này đều là Hứa Cát Anh làm, anh thân là chồng tôi, sao có thể chịu đựng được?”

“Bốp!”

Một đống ảnh bị đập lên bàn một cách nặng nề, Đường Hoài An cầm lên xem một cái, người trong ảnh là Đàm Tông Minh và cô, là ảnh do Hứa Cát Anh chụp tại khách sạn đêm hôm đó.

Đầu óc Đường Hoài An ong ong một tiếng, đang định giải thích, nhưng bị Mạc Tư Quân cắt ngang.

“Có nhìn thấy bộ dạng ánh mắt mê li của cô trong ảnh không? Đường Hoài An, cô còn giả bộ ngây thơ với tôi làm gì? Cô không còn là cô chủ cao cao tại thượng kia của nhà họ Đường nữa rồi!”

Giống như một tiếng hét, khóe miệng hé mở của Đường Hoài An không thốt ra được nửa chữ nào nữa, giống như nhớ ra gì đó, trong đôi con ngươi Mạc Tư Quân lóe lên một tia dữ tợn.

Giây tiếp theo, cằm của Đường Hoài An bị bàn tay to lớn của Mạc Tư Quân siết lấy, lực đạo như sắp bóp nát cô vậy, Đường Hoài An cảm thấy đau đớn, rất đau, nhưng cô không có cầu xin.

Mạc Tư Quân kề sát vào mặt Đường Hoài An, sự nát lòng và quật cường trong đôi mắt đó đối với anh chính là sự khiêu khích trần trụi, khiến anh càng muốn hủy hoại cô không thương tiếc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK