Mục lục
Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 22

Cửa bị đóng ‘phịch’ lại.

Cảm giác khô nóng trong người Đường Hoài An ngày càng mãnh liệt, không tới năm phút, cửa lại bị đẩy mở.

Sau khi trốn khỏi biệt thự, Đường Hoài An liền cởi quần áo người làm mặc bên ngoài váy liền, lúc này, đôi chân thon dài trắng nõn được váy liền bao bọc, vì tác dụng của thuốc đã dần bắt đầu phát tác, ánh mắt cô như đang câu người.

Người đàn ông đứng bên giường mắt lộ ra tinh quang, nhìn Đường Hoài An nuốt nước miếng, dáng vẻ cực kỳ hèn hạ.

Đường Hoài An biết người đàn ông này, trước đây từng gặp trên tiệc rượu thương nghiệp, Đàm Tông Minh, ông lớn bất động sản nơi này, tuổi ngoài bốn mươi, nhưng đời sống cá nhân nổi danh không đứng đắn, nghe nói còn có… sở thích đặc thù.

“Người phụ nữ của Mạc Tư Quân… haha, thật chưa từng chơi!”

Đàm Tông Minh nhe hàm răng vàng, chà xát đôi tay béo mập nhào lên Đường Hoài An, hơi thở xa lạ thoáng chốc tràn ngập khoang mũi và cảm giác sức nặng trên cơ thể khiến ý thức cô hơi thanh tỉnh, cô kinh hoảng mở to mắt, đập vào mắt là khuôn mặt đầy dầu mỡ của ông ta.

Đường Hoài An hoảng loạn: “Ông làm gì!”

“Đương nhiên là làm cô rồi…”

Người đàn ông ăn nói tục tĩu hạ tiện, đầu Đường Hoài An ‘ầm’ một tiếng, nhất thời không phản ứng lại.

Hơi thở dơ bẩn ghê tởm của ông ta khẽ phun lên chiếc cổ trắng nõn của cô, Đường Hoài An dùng toàn bộ sức lực liều mạng chống cự, chân mang giày cao gót không chút lưu tình đạp về phía ông ta, đạp vào bộ phận giữa hai chân ông ta.

Đàm Tông Minh đau đớn hét to, hoàn toàn bị chọc giận, ông ta bắt lấy bàn tay quơ quào của Đường Hoài An, hung hăng tát lên má trái cô.

Đường Hoài An cảm thấy mình bị đánh ù cả tai, trước mặt váng vất tối sầm, hai tay không giơ lên nỗi nữa, Đàm Tông Minh lại chiêu cũ đè lên.

Lúc này lại truyền tới tiếng mở cửa, Hứa Cát Anh đi vào, tay cầm máy ảnh, điên cuồng chụp hai người trên giường.

“Đường Hoài An, cũng không biết Mạc Tư Quân nhìn thấy dáng vẻ cô bây giờ sẽ nghĩ thế nào đây?”

Đường Hoài An cả kinh, biết đây chính là một cái bẫy, mục đích của Hứa Cát Anh chính là muốn hủy hoại mình trong mắt Mạc Tư Quân.

Trong lòng khó chịu như dao cắt, dường như đau đến không thở nỗi.

Đàm Tông Minh dùng sức tách tay Đường Hoài An, muốn cởi nút cổ áo cô, cô dần mất đi sức lực phản kháng.

Mạc Tư Quân… anh đang ở đâu?

Tầm nhìn vì nước mắt mà trở nên mơ hồ, giờ phút này, Đường Hoài An thừa nhận mình có lẽ thật sự không chút tự tôn trước mặt Mạc Tư Quân, dù cô bị anh tổn thưởng đến tróc da tróc vảy, nhưng lúc cô một mình đối diện với nguy hiểm, người nghĩ tới trước nhất, vẫn là anh.

Buồn cười lại đáng thương biết bao.

Nhưng Mạc Tư Quân sẽ không đến.

Đường Hoài An bỗng cảm thấy tất cả phản kháng đều mất đi ý nghĩa…

“Ầm!”

Chính vào lúc này, cửa bỗng bị đá ra.

Đường Hoài An quay đầu nhìn sang, vì nước mắt mơ hồ hai mắt, cô chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng ở cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK