CHƯƠNG 20
“Đi đi.”
Đường Hoài An trốn khỏi biệt thự, cô có loại khoái cảm tràn đầy, giống như thoát khỏi chiếc lồng giam vây khốn mình đã thật lâu.
Tiếp theo chính là phải tìm Hứa Cát Anh hỏi rõ chuyện năm đó, dù đoán được có lẽ cô ta sẽ không lộ ra bất kỳ điều gì với mình, nhưng cô cũng không thể lại không làm gì nữa.
Đường Hoài An hai tay run rẩy bấm dãy số điện thoại, hai người hẹn ở một quán cà phê, hai mươi phút sau, Hứa Cát Anh xuất hiện trước mặt cô.
Vì là ngày làm việc, xung quanh quán đều là tòa nhà văn phòng, rất ít người, rất yên tĩnh.
Đường Hoài An vào thẳng chủ đề.
“Hôm nay tôi hẹn cô ra là muốn hỏi cô chuyện hai năm trước.”
Hứa Cát Anh ưu nhã đặt ly cà phê xuống, nhìn Đường Hoài An cười.
“Cô Đường thật có hứng thú, chuyện hai năm trước không phải chính là vì cô ghen tỵ chị mình, hại cô ấy thân bại danh liệt, cuối cùng bản thân thành công gả cho Mạc Tư Quân sao?”
Sắc mặt Đường Hoài An bình tĩnh: “Cô nói linh tinh, chân tướng sự việc không phải như vậy, cô dám thề với lương tâm rằng cô không đụng tay chân gì vào đó sao?”
Hứa Cát Anh lười biếng dựa lên ghế, nói: “Cô phải rõ ràng, dấu vân tay trên ly rượu của Đường Gia Hân ở hiện trường là của cô, đây là chứng cứ, cô thích Mạc Tư Quân, nhưng trong lòng anh ấy chỉ có chị cô, cô không cam tâm, đây là động cơ. Tất cả manh mối đều chỉa về phía cô, cô cũng không thể ép tôi đến sở cảnh sảnh cúi đầu nhận tội đi?”
“Nhưng tối hôm đó tôi không uống say, lúc tôi còn ý thức, tôi rõ ràng ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô, tôi biết căn phòng đó rất tối, nhưng tôi và cô không phải lần đầu tiên gặp mặt, tôi rất quen thuộc mùi nước hoa cô thường dùng.”
Hứa Cát Anh cười trào phúng: “Đường Hoài An, cô đang đùa sao? Chỉ dựa vào mùi nước hoa đã muốn vu khống tôi từng vào căn phòng đó? Tôi chỉ hỏi cô một câu, Đường Gia Hân là bạn thân nhất của tôi, tôi có lý do gì hại cô ấy?”
Mặc dù Đường Hoài An sớm đã đoán được Hứa Cát Anh sẽ có thái độ này, nhưng lúc này trong lòng cô vẫn cực kỳ khó chịu, cô siết chặt nắm tay, cố ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng lại không có ích lợi gì.
Đường Hoài An đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, cô muốn rửa mặt bình tĩnh lại, lại không hề chú ý, sau khi cô xoay người, trên mặt Hứa Cát Anh là nụ cười đắc ý.
Từ nhà vệ sinh quay lại, Đường Hoài An biết mình có hỏi cũng chẳng hỏi được gì, bèn chuẩn bị kết thúc đề tài này.
“Hứa Cát Anh, tôi vẫn là câu đó, thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, hi vọng lời cô nói mình không động tay động chân làm gì là thật.”
Hứa Cát Anh nhìn Đường Hoài An, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.
Vừa đứng dậy, Đường Hoài An đã phát hiện không đúng, đầu óc nặng nề, chân mềm oặt, choáng váng, cô vội vươn tay bắt lấy bàn bên cạnh.
“Ồ, cô Đường làm sao vậy?” Hứa Cát Anh giả bộ lo lắng hỏi, nhưng lại không hề có ý muốn bước tới đỡ.