CHƯƠNG 50
“Đứng lại!”
Đường Hoài An như bị điếc, đi thẳng về phía cửa, đằng sau lại vang lên một giọng nói nũng nịu: “Quân, cô ta hình như rất không nghe lời của anh.”
Đường Hoài An nghe thấy lời nũng nịu khiến người ta buồn nôn này, cô quay đầu lại, người phụ nữ vẫn dựa vào trong lòng của Mạc Tư Quân cố ý hất cằm về phía cô, ừm, thị uy rất rõ ràng.
Trên mặt của Mạc Tư Quân lại mang vẻ xem kịch hay: “Sao nhanh như vậy đã quay về rồi, bàn chuyện với Triều Thế Minh như thế nào?”
Nghe thấy lời nói chứa đựng sự mỉa mai này của anh, lông mi của Đường Hoài An hơi run rẩy, cô từ chối Triều Thế Minh là sự xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, nhưng chính chủ bây giờ lại ở đây châm chọc nói kháy, vốn muốn phát tác, nhưng cơ thể của Đường Hoài An đột nhiên lại cảm thấy choáng váng.
Cũng phải, từ sau lần trước kiểm tra ra bị u gan, khoảng thời gian này Đường Hoài An cũng không chưa đến bệnh viện kiểm tra lại, cộng thêm một loại chuyện xảy ra gần đây, tâm trạng của cô cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Mãi đến lúc cảm giác choáng váng ập đến, Đường Hoài An mới phản ứng lại, cô bây giờ là một người bệnh, thậm chí… có khả năng sẽ chết, vậy cô còn tính toán với anh nhiều như vậy để làm cái gì?
Nhưng điều Đường Hoài An không có ngờ là Mạc Tư Quân không yêu cô cũng thôi đi, nhưng anh không phải luôn miệng nói yêu Đường Gia Hân hay sao? Tại sao bây giờ lại nằm trên cùng một chiếc giường với người phụ nữ khác?
Đường Hoài An cảm thấy không thể giải thích được.
“Mạc Tư Quân, không ngờ anh bây giờ lại buông thả đến mức độ này!”
Sắc mặt của người đàn ông ở trên giường lập tức trở nên vô cùng âm trầm, hờ hững nhả ra ba từ, trong giọng nói mang theo sự tức giận: “Cút ra ngoài.”
Người phụ nữ trên người thấy Đường Hoài An bị chê cười, trong lòng dấy lên một cảm giác đắc ý rất lớn, nhìn thấy Mạc Tư Quân bảo Đường Hoài An cút, cô ta bèn ở một bên nói đế vào: “Nghe thấy chưa hả?
Quân bảo cô cút ra ngoài!”
“Tôi là bảo cô cút ra ngoài.” Mạc Tư Quân ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.
Người phụ nữ đó một giây trước còn cười đắc ý, một giây này nụ cười trên mặt đã hoàn toàn cứng đờ, co ta trợ to hai mắt quay đầu nhìn Mạc Tư Quân: “Quân, anh vừa nói cái gì…”
“Tôi bảo cô cút ra ngoài, lời giống như nhau đừng để tôi nói đến lần thứ ba.”
Người phụ nữ tóc xoăn rõ ràng bị vẻ tức giận của Mạc Tư Quân dọa sợ, vội vàng bò dậy bước xuống khỏi giường, nhặt lấy quần áo của mình ở trên sàn rồi chạy ra khỏi phòng, khi đi qua bên cạnh Đường Hoài An, còn không có quen trừng mắt với Đường Hoài An.
Đường Hoài An không biết Mạc Tư Quân bước xuống giường từ khi nào, cô chỉ biết khi cô vừa quay người thì cổ đã bị bóp chặt rồi ấn ngã trên giường.
Chỉ là Đường Hoài An cảm thấy kỳ lạ, Mạc Tư Quân không phải vừa mới cùng người phụ nữ kia làm vận động trên giường hay sao? Tại sao quần của nửa thân dưới vẫn mặc chỉnh tề?
Mắt của Mạc Tư Quân hơi nheo lại, môi mỏng mím chặt, Đường Hoài An biết, khi anh tức giận đến cực điểm thì sẽ có bộ dạng như hiện nay.
“Cô vừa nói tôi buông thả?”
“Lẽ nào không phải sao? Nguyên do hai năm này anh dùng thái độ chán ghét đối đãi với tôi không phải là vì anh cảm thấy là tôi đã hại chị hay sao? Anh giữ tôi bên cạnh để hành hạ không phải cũng là vì để trút giận cho chị ấy hay sao? Có thể thấy anh yêu chị ấy nhiều đến cỡ nào, nhưng anh nói cho tôi biết, người phụ nữ vừa rồi là ai! Anh tại sao lại ở cùng cô ta?”
Mạc Tư Quân hoàn toàn không có để lời của Đường Hoài An vào trong mắt: “Cô có tư cách gì nhắc đến tên của Đường Gia Hân?”
Nước mắt của Đường Hoài An bị ép ra: “Từ bé đến lớn nhiều năm như vậy, tôi luôn cho rằng tôi chỉ thua chị gái, phải, chị ấy trước giờ đều rất giỏi giang, chỗ nào cũng tốt hơn tôi, nhưng bây giờ thì sao? Chị còn đang nằm trong bệnh viện, anh đã lại lặn lộn một chỗ với một người phụ nữ khác, anh xứng với chị ấy không?”
“Tôi làm cái gì, tại sao muốn làm, dựa vào đâu mà phải báo cáo rõ ràng với cô, khi cô đi theo Triều Thế Minh sao không nghĩ đến tâm trạng của tôi! Sao hả, ở trước mặt anh ta nhất định dùng hết thủ đoạn của mình rồi phải không?”