CHƯƠNG 143
Vương tổng vươn cánh tay về phía trước, trên đó có một vết thương đầy máu: “Cậu xem đi, cái này là vừa rồi mợ Mạc đạp vào bình hoa rồi bị mảnh vỡ cắt vào, vết thương sâu như vậy, cậu nói xem phải làm sao đây?”
Đường Hoài An nhìn Vương tổng hai mắt sáng rực, không muốn nói lời nào với ông ta.
“Như vậy đi, bảo mợ Mạc đích thân kính chúng tôi mỗi người một ly rượu, chuyện này coi như xong, thế nào?”
Đường Hoài An có chút kinh ngạc ngẩng đầu.
Cô nhìn thấy Mạc Tư Quân đang lạnh lùng nhìn mình, trong mắt không có một chút ấm áp nào, giây tiếp theo, Mạc Tư Quân gật đầu, cả người lui về phía sau một bước, giống như nhường chỗ cho Đường Hoài An.
Trong lòng Đường Hoài An hoàn toàn thất vọng, anh lại thực sự đồng ý hai người đàn ông này bảo mình kính rượu bọn họ. Hóa ra đêm đó Mạc Tư Quân nói rằng mình sẽ nhận được sự đối xử khác của anh là có ý này, đối xử với mình một cách cực đoan như vậy, nhục nhã như vậy.
Hai người đàn ông nhìn thấy thái độ của Mạc Tư Quân rõ ràng là thuận theo bọn họ, vì vậy lập tức thêm phần uy phong, họ nói với Đường Hoài An: “Lẽ nào mợ Mạc không hiểu ý của Mạc tổng sao? Mau lại đây kính rượu chúng tôi đi!”
Đường Hoài An tức giận nhìn bọn họ, không động đậy gì, vào lúc này giọng nói của Mạc Tư Quân vang lên bên tai: “Lại đây, rót rượu.”
Cô thậm chí còn tưởng rằng mình nghe nhầm và nhìn thẳng vào Mạc Tư Quân, nhưng người sau không có ý thỏa hiệp chút nào.
Chai rượu và ly bị nhét mạnh vào tay mình, Vương tổng thêm mắm thêm muối: “Mạc tổng, mợ Mạc này có vẻ không nghe lời anh cho lắm thì phải.”
Hứa Cát Anh ở bên cạnh cũng bắt đầu lên tiếng: “Mợ Mạc, dù cô có không vui thế nào đi chăng nữa, bây giờ đang bàn chuyện làm ăn, vẫn phải nghĩ đến đại cục chứ nhỉ?”
Đường Hoài An cầm chặt chai rượu, chặt đến mức như muốn bóp nát nó vậy, cô chậm dãi đi hai bước về phía Mạc Tư Quân, lúc này, cô rất muốn đập chai rượu trong tay lên người hai gã đàn ông đáng ghê tởm kia.
Cánh tay mảnh khảnh của cô khẽ run lên, trong lòng có một ngọn lửa giận cực lớn, Đường Hoài An cảm thấy khó chịu, cả đầu cô như muốn nổ tung, cô sẽ báo thù, nhất định…
“Bốp!”
Chai rượu đỏ trong tay đột nhiên rơi xuống đất phát ra tiếng vỡ nát, rượu đỏ giống như một bông hoa nở rộ trên nền nhà màu trắng, Đường Hoài An kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mạc Tư Quân, chất vấn: “Anh làm gì vậy?”
Vừa rồi Mạc Tư Quân cố ý hất chai rượu trong tay cô xuống đất.
Đôi con ngươi của Mạc Tư Quân lạnh như băng, Đường Hoài An cảm thấy dường như mình chết chìm trong đó, đôi môi mỏng của anh khẽ mở, trong giọng nói có một sự tức giận không thể che giấu: “Bảo cô rót rượu cô liền đi rót rượu à, sao… cô lại đê hèn như vậy?”
Đê hèn… đây là lần thứ hai anh dùng từ này để miêu tả cô sau khi cô cho anh uống thuốc vào đêm hôm đó, xem ra, anh thật sự rất ghét cô.
Đường Hoài An kìm nén đau đớn trong lòng, cười lạnh nói: “Đúng vậy, anh nói rất đúng, tôi đê hèn. Lẽ nào không phải Mạc tổng bảo tôi đi rót rượu sao? Sao tôi dám làm trái ý anh được chứ?”
Ba người bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy không dám nói gì nữa, chỉ cần là người tinh tường thì đều nhận ra Mạc Tư Quân đã tức giận rồi.
Hứa Cát Anh phức tạp nhìn hai người trước mặt, hôm nay Mạc Tư Quân bảo cô ta đến đây cùng anh, cô ta vốn tưởng là đưa mình đến bàn chuyện làm ăn, trong lòng đã rất vui mừng.