Mục lục
Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 85

Anh hôn cô cuồng nhiệt như công thành đoạt đất, Đường Hoài An cảm thấy mình sắp không thở nổi, cô dùng hết sức lực mới có thể đẩy Mạc Tư Quân đang tức giận ra.

Đường Hoài An cảm thấy may mắn vì lúc này ánh đèn tối đi, cho nên chỉ có bốn người bọn họ biết chuyện vừa mới xảy ra lúc nãy, những người khác vẫn còn đang đắm chìm trong bầu không khí khiêu vũ vui vẻ. Đường Hoài An thở phào một hơi ở trong lòng, sau đó cô lại vô cùng tức giận nhìn Mạc Tư Quân.

Nhưng mà Mạc Tư Quân căn bản không nhìn cô, mà là hung hăng nhìn Triều Thế Minh ở bên cạnh, trông giống như là một ông vua đang bảo vệ chủ quyền của mình, trong ánh mắt đó mang theo ý cảnh cáo nồng đậm.

Chỉ là Triều Thế Minh cũng không phải là loại người sợ phiền phức, thật ra thì quyền lực của anh ta cũng không thua gì Mạc Tư Quân, cho nên trên mặt cũng không có biểu cảm e ngại, từ đầu đến cuối đều mang theo vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Mạc Tư Quân.

Suy cho cùng, hiểu rõ suy nghĩ đàn ông vẫn là đàn ông.

Đường Hoài An nhìn không hiểu giữa ánh mắt đang nhìn nhau của Mạc Tư Quân và Triều Thế Minh có ẩn chứa tin tức gì, cô cũng biết hiện tại mình rất muốn rời khỏi nơi này, nhưng mà cô lại bị hai tay của Mạc Tư Quân ôm chặt, hoàn toàn không thể động đậy.

Mạc Tư Quân cảm nhận được sự kháng nghị của Đường Hoài An, anh cúi đầu xuống lạnh lùng nhìn cô rồi nói: “Gây chuyện rồi lại muốn chạy?”

Đường Hoài An muốn phản bác, nhưng mà Mạc Tư Quân hiển nhiên không có ý định cho cô cơ hội.

Mạc Tư Quân nhìn Triều Thế Minh với một ánh mắt thâm ý, nhếch miệng nở một nụ cười tà ác, Đường Hoài An hiểu rõ nụ cười này của Mạc Tư Quân, cô đã dự cảm được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Cái ót của Đường Hoài An bị đôi tay to lớn giữ chặt, đôi môi của cô lại bị che lại, cô vô thức muốn lui về phía sau, nhưng mà sức lực của Mạc Tư Quân quá lớn, căn bản không làm được chuyện gì, Đường Hoài An cảm thấy mình sắp thở không nổi rồi.

Chuyện vừa mới xảy ra giữa bốn người bọn họ đã gây nên một trận ồn ào không nhỏ, từ góc độ bả vai của Mạc Tư Quân, Đường Hoài An nhìn thấy có rất nhiều người đang lần lượt nhìn sang phía bọn họ.

Trong lúc nhất thời, gương mặt của cô xấu hổ đến đỏ bừng.

Đường Hoài An nghe thấy trong đám đông truyền đến tiếng hít thở và âm thanh bàn tán, cô cảm thấy chắc chắn là Mạc Tư Quân đã bị điên rồi, bởi vì cô đã nếm được một mùi máu tươi nhàn nhạt từ trong miệng, Mạc Tư Quân bởi vì tức giận mà muốn cắn nát môi cô.

Đôi chân của Đường Hoài An bắt đầu như nhũn ra, lúc cô cho rằng mình sắp trượt xuống, có một đôi tay vững chắc nâng cô dậy, rốt cuộc Mạc Tư Quân cũng đã buông cô ra. Đường Hoài An ngẩng đầu lên nhìn Mạc Tư Quân, trên mặt là vẻ kích động đỏ bừng, trong đôi mắt lại chứa nước mắt giận dữ, xấu hổ và bất lực.

Đột nhiên trong lòng lại dâng lên một loại cảm xúc xúc động to lớn, Đường Hoài An nâng tay lên giơ về phía mặt của Mạc Tư Quân, nhưng mà lại bị ngăn lại, Mạc Tư Quân nắm chặt lấy cánh tay của Đường Hoài An, giống như là muốn bóp gãy cả xương cốt của cô.

Sau đó, cô nghe thấy anh nói: “Đường Hoài An, cô nghe rõ cho tôi, đồ vật của tôi, cho dù tôi có ném đi không cần thì cũng sẽ không để cho người khác nhúng chàm.”

Sự xấu hổ và giận dữ ở trong lòng của Đường Hoài An đã sớm bùng phát không chịu được, giờ phút này lại nghe thấy anh hình dung mình thành “đồ vật”, cô lại càng cảm thấy mình không có tôn nghiêm, cô thật sự rất hối hận vì một cái tát lúc nãy mình đã ra tay quá chậm.

Lúc muốn há miệng ra phản bác, lời nói đến khóe miệng lại bị nuốt xuống, bởi vì Mạc Tư Quân trực tiếp nắm lấy tay của Đường Hoài An rồi kéo cô đi ra khỏi cửa.

Không có ai chú ý đến biểu cảm ở trên mặt của Hứa Cát Anh sau lưng bọn họ khó coi tới cỡ nào.

Đường Hoài An không muốn chiều theo ý anh, nhưng mà cứ để cho cô tiếp tục ở đó, cô cũng làm không được, hai cái đùi giống như mất đi tri giác và năng lực bước đi, Đường Hoài An cảm thấy mình bị Mạc Tư Quân kéo vào trong xe.

Sau khi ngồi vào xe, Mạc Tư Quân trên ghế lái giống như là đang tìm kiếm cái gì đó, vẫn luôn yên lặng cúi đầu, giống như là một con thú bị nhốt. Đột nhiên anh hung hăng đập vào tay lái một cái, phát ra một tiếng vang, Đường Hoài An giật nảy cả mình.

“Mạc Tư Quân, anh nổi điên làm cái gì!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK