CHƯƠNG 88
“Không nghe lời có đúng không?” Giọng nói của Mạc Tư Quân có hơi khàn, rõ ràng bên trong đã nhiễm phải một tia tình dục.
Sau đó, Đường Hoài An cảm nhận được bên vai phải của mình truyền đến một cơn đau kịch liệt, Mạc Tư Quân cắn cô, bàn tay của anh bóp chặt lấy cái eo cô, một cánh tay khác cởi bỏ lớp phòng ngự cuối cùng trên người cô, Đường Hoài An cảm thấy mình tiêu đời rồi.
Tư thế hiện tại làm Đường Hoài An cảm thấy mình bị áp chế hoàn toàn, không có bất cứ chỗ trống để phản kháng, cô khóc không ra nước mắt, âm thanh giống như ác ma truyền tới từ đỉnh đầu của Đường Hoài An: “Nào, chính miệng cô nói cho tôi biết, sau này cô có còn dám làm chuyện giống như tối hôm nay nữa không?”
Đường Hoài An không ngờ tới lúc này Mạc Tư Quân lại hỏi cô câu hỏi này, cô ra vẻ quật cường, gắt gao cắn chặt môi không chịu lên tiếng.
Mạc Tư Quân thì không đạt được mục đích sẽ không chịu bỏ qua, anh không hài lòng với thái độ của Đường Hoài An: “Nói chuyện đi, còn dám hay không, tôi kêu cô nói chuyện!”
Đường Hoài An hoàn toàn không chịu được lực đạo như thế, cô cảm thấy xương cốt cả người mình gần như sắp nứt ra thành từng mảnh. Không còn cách nào khác, rốt cuộc Mạc Tư Quân cũng đã nghe thấy đáp án mà mình mong muốn, âm thanh của Đường Hoài An như vỡ vụn: “Không… không dám nữa…”
Có giọt mồ hôi nhỏ xuống từ trên trán của Mạc Tư Quân, rơi trên sống lưng trần trụi bóng loáng của Đường Hoài An, giọt mồ hôi nóng hổi.
Mạc Tư Quân hài lòng nở nụ cười, nhưng mà động tác của anh cũng không dừng lại, nhớ đến bàn tay của Triều Thế Minh đặt ở trên lưng của Đường Hoài An trong buổi vũ hội, còn có bộ dạng lúc ấy cúi người xuống muốn hôn cô, Mạc Tư Quân cảm thấy trong lòng của mình giống như có một ngọn lửa đang được đốt cháy.
Chỉ có dùng hết sức để trừng phạt người phụ nữ dưới thân, ngọn lửa giận của anh mới có khả năng chậm rãi được dập tắt…
Một trận chiến kịch liệt qua đi, hai người đều rơi vào tình trạng kiệt sức, Đường Hoài An cảm thấy mình sắp chết rồi.
Đột nhiên Mạc Tư Quân lại kề người tới một lần nữa, trong lòng có Đường Hoài An nhảy lên một cái, không biết anh lại muốn làm cái gì.
“Lúc nãy cô hỏi tôi có xứng với Đường Gia Hân không có đúng không?” Mạc Tư Quân nói bên tai cô.
Đường Hoài An không nói gì.
“Tôi nói cho cô biết, tôi yêu Đường Gia Hân là sự thật, cô không có tư cách để chất vấn tôi.”
Đường Hoài An đã thể niệm thái độ của Mạc Tư Quân đối với mình đã có thay đổi trong khoảng thời gian này, cho dù cô biết thái độ của Mạc Tư Quân đối với mình đã thay đổi cùng với tình yêu căn bản không có liên quan tới nhau, nhưng mà lúc này khi cô chính tai nghe thấy anh nói anh yêu Đường Gia Hân, trong lòng của Đường Hoài An vẫn đau tột cùng.
Nghe thấy lời nói của Mạc Tư Quân, Đường Hoài An không nói gì, cô nở một nụ cười trào phúng trong bóng đêm.
Mạc Tư Quân thấy cô không có phản ứng, trong lòng lại đột nhiên sinh ra một ngọn lửa giận, anh vô cùng chán ghét loại cảm giác bị người ta xem thường, nhất là lúc Đường Hoài An đối với anh như thế, người phụ nữ này dựa vào cái gì vậy chứ?
Đường Hoài An còn chưa kịp mặc quần áo, bờ vai trần trụi vẫn dính mồ hôi, Mạc Tư Quân lại lật vai của cô qua để cô nhìn thẳng vào mặt mình, nhờ ánh trăng, Đường Hoài An thấy được đôi mắt của Mạc Tư Quân lạnh lẽo không có bất kỳ cảm xúc nào.
“Đường Hoài An, nói đi, nói là cô biết tôi không yêu cô.”
Nghe nói như vậy, trong lòng của Đường Hoài An như là có đồ vật gì đó vỡ nát, nó giống như sự kiên trì mười mấy năm qua, nhất định phải tàn nhẫn kêu mình xác nhận như vậy ư?
“Tôi kêu cô nói chuyện, nói là cô biết tôi không yêu cô.” Đường Hoài An cảm thấy cảm xúc của Mạc Tư Quân đã dần mất kiểm soát, nhưng mà cô không biết tại sao anh lại đột nhiên trở nên như thế này.
Cuối cùng, cô lại nghe thấy mình nói: “Tôi biết anh không yêu tôi, từ đầu đến cuối người anh yêu đều là Đường Gia Hân, như thế này anh đã hài lòng chưa?”
Mạc Tư Quân yên lặng nhìn Đường Hoài An, ba giây sau anh buông lỏng tay ra.
Giống như là một quả bóng bị rút mất không khí, tay của Mạc Tư Quân vừa mới rời khỏi người mình, cả người của Đường Hoài An liền xụi lơ. Trong bóng tối, cô cảm giác Mạc Tư Quân đi ra ngoài.
Không biết trôi qua bao lâu, Đường Hoài An đứng dậy, từ giường đến phòng tắm chỉ có mấy bước, cô lại cảm thấy mình đi cả một thế kỷ.