CHƯƠNG 62
Từ trên xe có một người phụ nữ bước xuống, mặc chiếc váy dài màu đen, đeo kính chống nắng màu đen, giống như là để che tai mắt người khác, trên đầu của cô ta vậy mà còn trùm một tấm vải von, kéo xuống che đi gương mặt.
Nếu không phải dáng vẻ lén la lén lút rụt đầu rụt cổ đó của cô ta khiến cô ra lộ vẻ quá tầm thường, các thủ hạ của Mạc Tư Quân gần như còn tưởng đây là một nữ ngôi sao nào đó đang tránh né paparazzi.
Người cầm đầu khẽ giọng lại nghiêm túc nói với phía sau: “Không chừng chính là người phụ nữ này, theo dõi chặt cho tôi!”
Những người còn lại yên tĩnh, nghe thời khắc mấu chốt, không có ai dám vọng động.
Người phụ nữ mặc váy dài màu đen đó cẩn thận đi về phía cửa tòa nhà, đứng ở một nơi có đánh ký hiệu, hình như đang đợi ai đó, trong quá trình chờ đợi còn không ngừng nhìn xung quanh, sợ bị người khác hiện.
Một lúc sau, có một người đàn ông từ bên trái của tòa nhà đi tới, các vệ sĩ nhìn kỹ, quả nhiên là người lần trước đưa đến văn phòng của Mạc Tư Quân đã chỉ ra và xác nhận tại chỗ Đường Hoài An!
Lần trước sau khi chỉ ra và xác nhận xong, tất cả mọi người đều cho rằng Mạc Tư Quân sẽ không chút do dự đưa người này đến cục cảnh sát, sau khi cục cảnh sát lập án sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, nhưng điều khiến mọi người nghi ngờ không hiểu là Mạc Tư Quân không có.
Mạc Tư Quân trực tiếp thả người đàn ông này ở trước mặt tất cả mọi người, tuyên bố với bên ngoài là người đàn ông này cũng là vì sự cám dỗ của đồng tiền quá lớn mà bị hung thủ lợi dụng, mấu chốt của sự việc không nằm ở anh ta, tập đoàn lớn như Mạc Thị, không cần thiết phải đi làm khó một nông dân bình thường.
Người đàn ông đó ríu rít cảm ơn Mạc Tư Quân, thiết nghĩ trong lòng đang vui vẻ khi bản thân ăn được tiền hai mang, nhưng sau đó, Mạc Tư Quân đã trực tiếp căn đặn.
Lập tức dốc sức theo dõi và điều tra thêm về người đàn ông này, nếu như người đàn ông này không có bị bắt lại, vậy thì người đằng sau anh ra nhất định sẽ còn liên lạc với anh ta, thả dây dài câu cá lớn, bọn họ chính là đang đợi sự xuất hiện lần nữa của người đàn ông này và chính chủ sau lưng, đến lúc đó trực tiếp một mẻ tóm gọn.
Sau khi hai người đụng mặt, bắt đầu nói chuyện, nhưng vì khoảng cách quá xa, các vệ sĩ căn bản không nghe rõ hai người đó đang nói cái gì.
Người phụ nữ mặc váy dài màu đen đó đưa một chiếc vali nhỏ trong tay cho người đàn ông, người đàn ông rất cẩn trọng liếc nhìn bên cạnh, sau đó nhận lấy.
Các vệ sĩ bắt đầu lặng lẽ hành động, một nhóm người từ từ bao vây hai người đang cẩn trọng nói chuyện từ bốn phía, nhưng vào lúc này, người phụ nữ váy đe đó hình như phát hiện ra điều không ổn.
Đột nhiên ngoảnh đầu nhìn về phía bọn họ ẩn thân, người của hai bên đều hoảng, ai chạy thì chạy, ai đuổi thì đuổi.
Người phụ nữ váy đen xem ra là có chuẩn bị trước khi đến, xe của cô ta đỗ cách đó không xa, hơn nữa xem dáng vẻ hình như rất quan thuộc đối với tuyến đường xung quanh nhà xưởng bỏ hoang này.
Một nam một nữ không thèm nghĩ ngợi mà chạy như bay, người của Mạc Tư Quân chia làm hai đường, người phụ nữ váy đen kia nhanh chạy về phía xe của mình, đợi đến khi vệ sĩ đuổi tới, chiếc ô tô sớm đã biến mất rồi.
Mà người đàn ông nhận tiền kia chạy về phía một đường hầm trong nhà xưởng bỏ hoang, trong đường hầm tối thui, thiết nghĩ đây chính là nơi hai người này thường hay gặp mặt, nếu không người đàn ông đó không thể đi như không trong đường hầm tối đen như vậy.
Tầng 24 tập đoàn Mạc Thị.
Trong văn phòng rộng rãi sáng sủa, Mạc Tư Quân ngồi trên ghế làm việc bằng da thật màu đen, chiếc điện thoại quay quay giữa ngón tay mảnh khảnh, anh dường như đang đợi một cuộc gọi quan trọng.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, sắc mặt của Mạc Tư Quân trở nên ngưng trọng: “Nói.”
“Mạc tổng, chúng tôi… mất dấu rồi.”
Sắc mặt của Mạc Tư Quân tối đi ba phần: “Chuyện là như nào?”
Vệ sĩ kể lại chi tiết mọi chuyện vừa mới xảy ra cho anh.
Mạc Tư Quân càng nghe thì sắc mặt càng âm trầm.