Mục lục
Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 36

Một người đàn ông mặc vest đen đi vào, bên cạnh là mấy người trông giống như vệ sĩ, anh ta nhẹ nhàng vẫy tay một cái, những người đó tuân lệnh mà ở ngoài cửa đợi.

Vào giây phút nhìn thấy người đàn ông đó, Đường Hoài An lập tức sững sờ, sau đó hiểu ra tại sao hôm nay cả công ty lại triệu tập nhân viên như vậy.

Triều Thế Minh, bá chủ thương nghiệp của thành phố này, lần đầu Đường Hoài An gặp anh ta là ở hôn lễ của mình và Mạc Tư Quân 2 năm trước.

Tục ngữ nói, tam thập nhị lập, vị Triều Thế Minh này năm nay 30 tuổi từ lâu đã sở hữu tư sản hàng nghìn tỷ, khiến người xung quanh hâm mộ không ngớt. Chỉ là đa số đàn ông có tiền đều có một loại bệnh chung, đó là ngạo mạn lãnh khốc, cho nên nghe đồn gần như không có ai dám chủ động tiếp cận anh ta cả.

Một nhân vật tài năng hệt như Mạc Tư Quân.

Càng không may đó là, vị bá chủ thương nghiệp này chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Mạc Tư Quân trước mắt, hai người vì lợi ích mà không biết đã minh tranh ám đấu bao nhiêu rồi.

Đường Hoài An cảm thấy đau đầu, mình thân là tổng giám thiết kế có uy vọng và quyền lực nhất công ty, cần phải lên đó tiến hành giao lưu với anh ta, khi cô đang nghĩ xem nên ứng phó thế nào thì Triều Thế Minh đã mở miệng với cô trước rồi.

Triều Thế Minh nhìn thấy sắc mặt phức tạp của Đường Hoài An, trên khuôn mặt bình tĩnh mang theo một ý cười ung dung hờ hững.

Anh ta đi đến trước mặt Đường Hoài An, giơ tay ra với cô, trên mặt nở nụ cười trưởng thành mà lịch sự: “Bà Mạc, lại gặp nhau rồi.”

Đường Hoài An giơ tay ra lịch sự đáp lại: “Chỗ này có thể gọi thẳng họ của tôi, Triều tổng, đã lâu không gặp.”

Trên mặt Triều Thế Minh loé qua một thần sắc trầm ngâm, một giây sau, lời anh ta nói ra khiến tất cả những người có mặt đều kinh ngạc một phen.

Trong giọng nói của anh ta phảng phất như mang theo một cục băng, trầm thấp và lạnh lẽo, khiến người khác không dám từ chối: “Ngoại trừ cô Đường ra thì tất cả mọi người đều đi hết đi, tôi cần nói chuyện riêng với cô ấy.”

Triều Thế Minh cũng đã mở lời rồi, đâu còn có đạo lý ở lại nơi này nữa, không đến một phút, người trong phòng họp lần lượt đi hết sạch, chỉ còn lại một mình Đường Hoài An đứng đó không biết nên có biểu cảm gì.

Triều Thế Minh rất hứng thú mà đánh giá Đường Hoài An, không có ý mở miệng nói chuyện.

Cô không phải là kẻ ngốc, khi Triều Thế Minh ở trước mặt tất cả mọi người đưa ra đề nghị nói chuyện riêng với cô thì cô biết người này hôm nay đến tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản để nói chuyện thiết kế váy cưới.

Đường Hoài An không biết trong hồ lô của Triều Thế Minh rốt cuộc bán thuốc gì, cố ý hỏi với vẻ lạnh lùng: “Triều tổng, anh có yêu cầu cụ thể gì về thiết kế của váy cưới?”

Triều Thế Minh mỉm cười, nói: “Thiết kế váy cưới chẳng qua chỉ là một tấm chắn, tôi đến chính là tìm cô, đi thẳng vào vấn đề luôn, gần đây nghe nói rất nhiều tin đồn bất hòa liên quan đến mối quan hệ vợ chồng của cô và Mạc tổng, không biết cô Đường có cần sự giúp đỡ của tôi không?”

Đường Hoài An sửng sốt trong lòng, lập tức dấy lên một sự chán ghét: “Chuyện của tôi và Mạc Tư Quân không cần người ngoài nhúng tay vào, Triều tổng còn có chuyện gì khác không? Nếu như không có thì tôi đi trước đây.”

Sau khi nói xong, không cho Triều Thế Minh cơ hội trả lời thì Đường Hoài An đã xoay người đi về phía ngoài cửa.

“Cô Đường chắc rất có hứng thú đối với nguyên nhân cái chết của ba mẹ mình?”

Tiếng giày cáo gót giòn tan chợt khựng lại trên mặt sàn bóng loáng, Đường Hoài An suýt nữa đứng không vững, cô từ từ quay đầu, trên mặt mang thần sắc khó tin.

“Anh có ý gì?” Trong đôi mắt trong trẻo của Đường Hoài An dường như giấu một con dao sắc, bắn ra ánh sáng sắc lạnh về phía Triều Thế Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK