CHƯƠNG 71
Lúc đi ngang qua bên cạnh Mạc Tư Quân, Mạc Tư Quân đột nhiên vươn tay ra bắt lấy cánh tay của Phó Tùng Lâm, cánh tay đó đúng lúc chính là cánh tay đang giữ báo cáo bệnh tình của Đường Hoài An.
Đường Hoài An bởi vì kinh ngạc mà há to miệng, trái tim gần như dâng lên cổ họng.
Không phải là Mạc Tư Quân trực tiếp đoạt lấy tờ giấy từ trong tay của Phó Tùng Lâm đó chứ…
Phó Tùng Lâm không bối rối chút nào, thần sắc vô cùng tỉnh táo như cũ, anh ta quay đầu lại hỏi Mạc Tư Quân: “Mạc tổng, xin hỏi anh còn có chuyện gì nữa không?”
Mạc Tư Quân im lặng nhìn vào mắt của Phó Tùng Lâm: “Cô Đường ở trong miệng của anh đã là vợ của người khác, nếu như sau này có chuyện gì có thể giải quyết trong điện thoại thì cứ giải quyết lập tức đi, theo như tôi thấy không có chuyện gì thì không cần phải đặc biệt đến nhà của tôi một chuyến, anh Phó cảm thấy như thế nào?”
Lúc nãy, trong câu nói của Mạc Tư Quân còn tăng thêm hai chữ “chúng tôi”, anh biết Phó Tùng Lâm là người thông minh, sẽ không thể nghe không hiểu ý trong lời nói của anh.
Đường Hoài An gấp đến nỗi cái trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cô không ngờ tới là Mạc Tư Quân lại trực tiếp ngăn Phó Tùng Lâm lại, mà giờ phút này cô nhìn thấy ánh mắt của Mạc Tư Quân đang tập trung nhìn thẳng vào tờ giấy ở trong tay của Phó Tùng Lâm.
Phó Tùng Lâm nghe thấy Mạc Tư Quân nói vậy thì nhẹ giọng cười một tiếng, trong giọng nói lạnh nhạt lại xuất hiện một tia thâm ý: “Không ngờ tới Mạc tổng là một người bận rộn như vậy, thế mà quan tâm đến vợ mình như thế, tôi chỉ hy vọng là giống như Mạc tổng đã biểu hiện, người phụ nữ của mình… chắc chắn mình phải bảo vệ cho thật tốt.”
Ngay cả Đường Hoài An cũng đều nghe ra trong giọng nói của Phó Tùng Lâm mang theo một chút cảnh cáo, sắc mặt của Mạc Tư Quân càng ngày càng khó coi.
Phó Tùng Lâm rút tay mình ra từ trong tay của Mạc Tư Quân, kéo cửa đi ra ngoài.
Mạc Tư Quân chậm rãi ung dung cởi áo khoác âu phục đặt lên trên ghế sofa, đi về phía Đường Hoài An, Đường Hoài An lạnh lùng nhìn anh, cô thật sự không hiểu, Mạc Tư Quân rõ ràng chán ghét mình, vậy sao lại còn phải đối nghịch với mình ở khắp nơi, chẳng phải cách làm mắt không thấy tim không phiền là tốt nhất hả?
Mạc Tư Quân nhìn Đường Hoài An, anh hỏi: “Rốt cuộc tờ giấy trong tay Phó Tùng Lâm là thứ gì?”
Đường Hoài An biết chắc là Mạc Tư Quân nhất định sẽ hỏi cô chuyện này, thế là cô lại bất động thanh sắc nói ra suy nghĩ mà mình đã chuẩn bị sẵn ở trong đầu: “Làm sao tôi biết được chứ, nói không chừng là liên quan đến vụ án của người bạn ấy của tôi, mấy loại vật này không thể để cho người ngoài xem được.”
Nói xong rồi lại ném một ánh mắt vô cùng khinh bỉ về phía Mạc Tư Quân.
Mạc Tư Quân cố nén cơn giận ở trong lòng: “Không thể để cho người ngoài xem, vậy thì có thể để cho cô xem à?”
“Lạy luôn đó, anh ta là luật sư biện hộ cho bạn của tôi, có cái gì mà không thể cho tôi xem chứ, tôi còn có thể cung cấp thông tin bên thứ ba cho anh ta. Anh muốn biết ở bên trong viết cái gì như vậy à? Hừ, đó không phải là do anh về nhà quá sớm hả, làm cho anh ta còn chưa kịp mở ra cho tôi xem, nếu như anh đã muốn biết, vậy thì để bây giờ tôi gọi điện thoại hỏi thăm anh ta một chút?”
Lúc này, Đường Hoài An mới kịp phản ứng lại mình cũng không phải là một người hay nói dối, những thứ mà cô nói ra ngay cả bản thân mình không tin chứ đừng nói chi là người giống như Mạc Tư Quân.
Đường Hoài An đã nghe thấy vẻ đắc ý từ trong lời nói lúc nãy của mình.
Mạc Tư Quân không phải là một kẻ ngu, anh đã sớm biết người phụ nữ trước mắt đang quanh co lòng vòng chế nhạo anh.
Ánh mắt của anh trở nên âm trầm: “Đường Hoài An, có phải là cô cho rằng tôi rất dễ lừa gạt không hả?”
Đường Hoài An nhẹ giọng cười một tiếng: “Làm sao có thể chứ, Mạc tổng là một người thông minh nhanh nhẹn tới cỡ nào, làm sao tôi có thể lừa gạt được.”
Nói không lại Mạc Tư Quân, Đường Hoài An vội vàng khoát khoát tay: “Không nói không nói nữa, tôi vẫn còn chưa ăn cơm chiều đâu, công việc của anh cực khổ như thế, chắc là anh đã ăn uống ngon miệng ở bên ngoài rồi đúng không? Vậy thì thôi không làm cơm tối cho anh nữa.”
Đường Hoài An mang đôi dép lê ở trong nhà rồi ngâm nga một bài hát đi vào trong phòng bếp, trên sàn nhà phát ra âm thanh ma sát lạc xoạc, trạng thái của cô trông có vẻ rất hài lòng.