Mục lục
Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 84

Cô ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt dịu dàng của Triều Thế Minh: “Đã lâu lắm rồi tôi không khiêu vũ, nếu như tôi có chỗ nào biểu hiện không tốt, mong Triều tổng thứ lỗi cho.”

Triều Thế Minh mỉm cười, nhích lại gần bên tai của Đường Hoài An: “Yên tâm đi, có tôi rồi.”

Từ ngữ và giọng điệu có vẻ mập mờ, Đường Hoài An cảm thấy có hơi khó chịu, nhưng mà không còn cách nào khác. Hiện tại Triều Thế Minh là cọng cỏ cứu mạng của cô, là cọng cỏ cứu mạng giúp đỡ cô có thể vãn hồi lại tôn nghiêm của mình.

Lúc Triều Thế Minh nhẹ nhàng đặt tay của mình ở trên lưng của Đường Hoài An, cho dù là đưa lưng về phía hai người đó, Đường Hoài An cũng có thể cảm nhận được một ánh mắt nóng rực cứ luôn di chuyển trên người cô một cách rõ ràng, nhưng mà cô lại không rảnh để quan tâm.

Ánh đèn trong đại sảnh vũ hội có thể thay đổi theo tiết tấu âm nhạc nhanh chậm, lúc nãy là một khúc nhạc có vẻ nhẹ nhàng, Đường Hoài An nhảy một bài đã hơi đổ mồ hôi, hiện tại lại đổi một khúc nhạc có vẻ dịu dàng, mà ánh đèn cũng trở nên tối hơn và mập mờ theo âm nhạc.

Cộng thêm trong quá trình chuyển động khó tránh khỏi việc thân thể tiếp xúc với nhau, Đường Hoài An từ từ cảm thấy có hơi xấu hổ, cô nói với Triều Thế Minh: “Triều tổng nhảy lâu như vậy rồi, chắc là anh cũng đã mệt?”

Triều Thế Minh là người thông minh như thế nào, làm sao không thể nhìn ra suy nghĩ chân chính của Đường Hoài An, chỉ là… anh ta cũng không định vạch trần cô, người phụ nữ này đúng là càng tiếp xúc càng thấy thú vị.

Trong góc tối, khóe miệng của anh ta lại nở một độ cong đùa dai: “Không mệt mỏi chút nào hết.”

“…”

Đường Hoài An không biết mình nên nói cái gì, dù sao thì ban đầu chuyện tối nay không có liên quan gì tới Triều Thế Minh, là do mình đã chủ động đưa ra yêu cầu người khác giúp mình, bây giờ tự mình khui chuyện lại không chịu nhảy, nói như thế nào cũng không thể mất thể diện.

Không có cách nào khác, Đường Hoài An đành phải kiên trì tiếp tục nhảy.

Đột nhiên Triều Thế Minh lại chớp chớp mắt với cô, ra hiệu cho cô nhìn về phía Mạc Tư Quân.

Cô quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt trái tim của cô đập hụt một nhịp. Vóc dáng của Mạc Tư Quân rất cao, Hứa Cát Anh nhẹ nhàng dựa ở trên vai của anh, nhìn thấy Đường Hoài An đột nhiên xoay đầu lại, cô ta lại nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng quay đầu lại, đồng thời thân thể của cô ta cũng không ngừng di chuyển theo bước chân.

Bởi vì do ánh đèn, cho nên cảnh tượng trước mắt hơi lờ mờ không nhìn thấy rõ, lại nhìn từ góc độ này của Đường Hoài An, rất có một loại cảm giác lệch vị trí, trông giống như là…Hứa Cát Anh đang hôn Mạc Tư Quân, mà người kia cũng không từ chối.

Trong lòng có một ngọn lửa đang bùng cháy, Đường Hoài An phẫn hận quay đầu lại không muốn tiếp tục nhìn nữa. Đương nhiên Triều Thế Minh có thể bắt được biểu cảm từ trên mặt của Đường Hoài An, anh ta đã đoán được nguyên nhân, cảm thấy đột nhiên muốn trêu chọc cô một chút, anh ta liền nói: “Hình như là chồng của cô bị người phụ nữ khác hôn rồi kìa, cô Đường có muốn ăn miếng trả miếng không đây?”

Đường Hoài An vẫn còn đang thả hồn trong cảnh tượng mà mình vừa mới nhìn thấy hồi lúc nãy, căn bản cũng không nghe rõ lời nói của Triều Thế Minh chứ đừng nói chi là hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh ta, thế là cô hỏi lại với vẻ mặt mông lung: “Hả, anh vừa nói cái gì?”

Triều Thế Minh nhìn đôi mắt trong trẻo của Đường Hoài An, dường như là chưa bị những chuyện thế tục làm ô nhiễm, lại nhìn về phía đôi môi đỏ mọng, trong lòng của anh ta có hơi rung động. Không có ý định cho Đường Hoài An có thời gian phản ứng, đầu của anh ta liền kề gần lại Đường Hoài An.

Đường Hoài An chỉ cảm thấy tia sáng trước mắt của mình đột nhiên tối đi, gần trong gang tấc là gương mặt của Triều Thế Minh. Đường Hoài An hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cô muốn trốn tránh theo bản năng, nhưng mà hai cái đùi giống như bị rót chì, căn bản không thể di chuyển được.

Một giây sau, Đường Hoài An cảm thấy đôi môi của mình bị che lại.

Cô kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng mà người hôn cô lại không phải là Triều Thế Minh, mà là… Mạc Tư Quân.

Thật may khi không phải là Triều Thế Minh.

Sau khi Đường Hoài An kịp phản ứng lại thì trong đầu của cô lập tức nhảy ra suy nghĩ này, cô hung hăng khinh bỉ mình một tiếng ở trong lòng.

Hóa ra là lúc nãy hành động của Triều Thế Minh và Đường Hoài An đều đã bị Mạc Tư Quân nhìn thấy hết, trong nháy mắt Triều Thế Minh cúi đầu xuống, anh nhanh chóng vọt tới kéo Đường Hoài An vào trong ngực của mình, sau đó giống như là trừng phạt, anh hôn cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK