CHƯƠNG 167
Thật là nghĩ cái gì thì đến cái đó, Đường Hoài An đang chuẩn bị đứng dậy đi rót một ly nước ấm thì trong dạ dày lại đột nhiên cuộn lên một cảm giác buồn nôn, muốn nôn, bởi vì cảm giác đến quá nhanh, Đường Hoài An biết mình không có thời gian vào nhà vệ sinh.
Cô vội vàng với chiếc thùng rác ở góc tường, khuỵu xuống nôn khan, nhưng khuỵu cả nửa này cũng không nôn ra được cái gì, Đường Hoài An khó chịu đến mức đầu óc choáng váng một trận.
Cảm giác buồn nôn giống lần trước, trong lòng Đường Hoài An không bình tĩnh rồi.
Đây hoàn toàn… chính là dấu hiệu của việc mang thai.
Đợi khi ngồi xuống, Đường Hoài An mới phát hiện bàn tay cầm ly nước của mình đang run rẩy, phải, lần này cô thừa nhận mình sợ rồi, còn sợ tối hôm đó sau khi cô tát Mạc Tư Quân một cái.
Trên đường tan làm về nhà, giữa đường Đường Hoài An dừng xe ở cửa một tiệm thuốc.
Cô ở trong xe ngồi yên vài phút, cuối cùng lấy hết can đảm đi vào, cô không có ngờ người mua thứ này không chỉ có mình cô, bên cạnh hình như là một đôi vợ chồng, tay của người đàn ông nhẹ nhàng ôm eo của người phụ nữ, trên mặt hai người tràn sự vui vẻ hạnh phúc.
Thật tốt, người khác đều là từng cặp đi vào, cô lại chỉ có thể một mình đi mua thứ này, Đường Hoài An khẽ thở dài một tiếng ở trong lòng.
“Chào cô, xin hỏi cô cần mua thuốc gì?” Giọng nói của nhân viên quầy truyền đến, dòng suy nghĩ của Đường Hoài An bị kéo lại.
“Tôi… tôi muốn mua thứ giống như cô gái vừa rồi đã mua.”
Ngay cả ba chữ que thử thai, Đường Hoài An cũng ngại nói ra, giống như đây là một chuyện mất mặt, nhưng rõ ràng, cô là người phụ nữ được cưới hỏi đàng hoàng, cô hiểu, là đoạn hôn nhân không hạnh phúc này đã bào mòn tất cả những mơ mộng về cuộc sống tươi đẹp của cô.
Vừa về đến nhà, Đường Hoài An vội vàng lên lầu khóa mình ở trong phòng vệ sinh.
Khi cô nhìn rõ hai vạch trên que thử thai, đầu óc lập tức trống rỗng.
Đường Hoài An trước giờ đều chưa từng nghĩ mình sẽ mang thai, bởi vì nhiều lần trước đây “ấy” với Mạc Tư Quân anh đều sẽ nhớ sử dụng biện pháp tránh thai, nhưng lần trước của bọn họ… là khi nào?
Đường Hoài An nhớ ra rồi, là hôm anh kêu cô đến Thịnh Thế bàn hợp tác, ở trong phòng tắm của phòng khách sạn…
Cô nhất thời cảm thấy có hơi mờ mịt, bởi vì Mạc Tư Quân là một người tâm tư rất cẩn thận, những lần trước đó anh đều nhớ sử dụng biện pháp tránh thai, nhưng tối hôm đó, cô nhớ là không có, rốt cuộc là cố ý hay vô ý? Đường Hoài An nghĩ không rõ.
Nhưng một lần đó, sao lại dễ dàng như vậy…
Cô khuỵu trên sàn của phòng tắm, vuốt ve cái bụng phẳng lì của mình, nơi đó đang mang một sinh linh bé bỏng, là con của cô và Mạc Tư Quân. Nhưng cô không đoán được nếu như Mạc Tư Quân biết cô mang thai sẽ có phản ứng gì, vui mừng hay tức giận? Dù anh chán ghét cô, nhưng ông cụ Mac lại nói rõ Mạc Tư Quân có con thì ông cụ nới chuyển nhiều cổ phần của Mạc Thị cho anh.
Đường Hoài An không muốn, không muốn để con của mình trở thành quân bài để anh có được cổ phần, cô phải tìm anh hỏi cho rõ.
Cửa phòng làm việc của Mạc Tư Quân bị đẩy ra, anh đang xem kỹ một phần văn kiện, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Đường Hoài An đi thẳng đến đối diện anh, đi thẳng vào vấn đề: “Mạc Tư Quân, chúng ta sinh một đứa con thì sao hả?”
Bàn tay lật giở văn kiện của người đàn ông cuối cùng cũng khựng lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn Đường Hoài An giống như nhìn quái vật: “Cô đang nói giỡn với tôi à?”
Băng gạc trên mặt Mạc Tư Quân đã được gỡ xuống, vết thương trông nhau đã bắt đầu khép lại, nhưng vẫn có thể nhìn ra, trong ánh mắt của anh không có một chút độ ấm.