CHƯƠNG 114
Mấy người bọn họ hiểu rõ, sau khi gật đầu thì liền đi sang bên cạnh.
Đường Hoài An nhìn tình thế trước mắt, cô biết là mình nên đứng ra nói gì đó, nhưng mà đúng lúc này Mạc Tư Quân lại bước lên giữ chặt tay của cô, sức lực mạnh đến nỗi làm cánh tay gầy yếu của cô không chịu được.
Ánh mắt của Mạc Tư Quân như biển cả âm trầm trong đêm tối: “Đường Hoài An cô cũng dám lừa tôi?”
Phó Tùng Lâm đứng ở bên cạnh nhìn thấy Mạc Tư Quân ra tay với Đường Hoài An, sắc mặt trong nháy mắt cũng thay đổi, anh ta bước lên một bước bắt lấy cánh tay của Mạc Tư Quân, trong đôi mắt cũng là cảm xúc vô cùng nghiêm túc.
Lúc này, cả không gian trở nên vô cùng yên tĩnh, dường như là một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Đường Hoài An kêu lên: “Mạc Tư Quân, anh làm gì vậy?”
Mạc Tư Quân không quan tâm tới Đường Hoài An, anh chỉ quay đầu nhìn Phó Tùng Lâm: “Buông ra!”
Mặc dù khí thế của Mạc Tư Quân rất ép người, nhưng mà Phó Tùng Lâm cũng không phải là người sợ phiền phức, anh ta trả lời: “Mạc tổng lại ra tay với vợ của mình trong trường hợp này, hình như là không đúng lắm?”
Mạc Tư Quân cười lạnh một tiếng: “Là anh nói quá lời rồi, tôi chỉ muốn dẫn cô ấy đi thôi, cũng không phải là ra tay với cô ấy.”
Đường Hoài An nhìn hai người đàn ông đang tranh luận trước mắt, không biết làm như thế nào.
Đôi mắt của Phó Tùng Lâm lạnh lẽo: “Nhưng mà cô Đường vẫn còn chưa xem hết buổi triển lãm, cho nên tạm thời cô ấy không thể đi được.”
Mạc Tư Quân cười lạnh, bước gần một bước đi về phía Phó Tùng Lâm, im lặng nhìn vào mắt của anh ta: “Tốt nhất là anh Phó nên hiểu rõ một vấn đề, tôi là chồng hợp pháp của Đường Hoài An, bây giờ tôi có chuyện cần phải nói với cô ấy một chút. Sao vậy, tôi không có quyền mang cô ấy đi hả?”
Ánh mắt của Phó Tùng Lâm lóe lên một cái, dù sao thì Mạc Tư Quân cũng đang dùng thân phận là chồng để ép buộc anh ta, anh ta không có cách nào khác.
“Vậy thì cứ giao quyền lựa chọn lại cho cô Đường đi, xem xem cô ấy đồng ý ở lại đây xem buổi triển lãm hay là đồng ý đi cùng với anh.”
Giọng điệu của Phó Tùng Lâm rất tỉnh táo, nhưng mà ý vị khiêu khích trong đó lại rất rõ ràng.
Trong lòng Đường Hoài An căng thẳng, cô không ngờ tới cuối cùng vấn đề khó khăn này lại rơi lên trên người của mình, nhưng mà không còn cách nào khác, bây giờ lửa sắp cháy đến nơi, cho dù có đưa ra lựa chọn nào đi nữa thì vẫn tốt hơn nhiều so với việc để hai người bọn họ tiếp tục đứng đây tranh luận.
Trong lúc đang tự hỏi mình nên trả lời như thế nào, Đường Hoài An lại cảm thấy cả người của mình bị kéo ra phía trước, ngã vào trong lồng ngực quen thuộc, mùi nước hoa gỗ nhàn nhạt, là mùi của Mạc Tư Quân.
Hóa ra là lúc nãy Mạc Tư Quân vừa mới dùng sức một cái, vừa hất tay của Phó Tùng Lâm ra, đồng thời còn kéo Đường Hoài An vào trong ngực của mình. Đầu của Đường Hoài An đập mạnh vào lồng ngực vững chắc của Mạc Tư Quân, thậm chí cô còn cảm thấy choáng váng.
Cô chưa kịp phản ứng lại, vai của cô liền bị bàn tay to lớn của Mạc Tư Quân ghìm chặt, dường như là người đàn ông này dùng hết mười hai phần lực đạo, Đường Hoài An đau đến nỗi phải nhe răng trợn mắt: “Anh làm gì vậy, buông tôi ra!”
Một cái tay của Mạc Tư Quân trượt đến bên cái eo thon của Đường Hoài An, một cái tay khác thì đưa ra phía sau giữ chặt lấy cái gáy của cô.
Sao mà động tác lại quen thuộc như vậy… tâm lý của Đường Hoài An dâng lên một luồng dự cảm bất thường.
Khóe miệng của Mạc Tư Quân nâng lên thành một nụ cười lạnh, lên tiếng nói: “Người phụ nữ của tôi phạm lỗi, chẳng lẽ tôi còn phải cho cô ấy có quyền được lựa chọn nhận sai hay không à?”
Nói xong câu đó, Đường Hoài An liền cảm giác bờ môi của mình bị một luồng hơi thở ấm áp che kín, cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn gương mặt của Mạc Tư Quân gần trong gang tấc.
Đường Hoài An chưa từng có khi nào cảm thấy xấu hổ như là lúc này, bởi vì cô đưa lưng về phía Phó Tùng Lâm, cho nên không nhìn thấy gương mặt của anh ta, bây giờ Đường Hoài An hận không thể đào một cái lỗ để chui vào.
Nụ hôn của Mạc Tư Quân bá đạo làm cô gần như không thở nổi, cô muốn đẩy anh ra, nhưng mà Mạc Tư Quân căn bản lại không hề nhúc nhích tí nào. Trong lúc cô cảm thấy không khí trong lồng ngực mình đều muốn bị rút khô, rốt cuộc Mạc Tư Quân cũng buông cô ra.
Gương mặt của Đường Hoài An đỏ tới mang tai, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu lại nhìn Phó Tùng Lâm, ánh mắt của anh ta lạnh lẽo. Từ trước đến nay, Đường Hoài An không biết rằng Phó Tùng Lâm ôn tồn lễ độ lại có một mặt làm cho người ta phải sợ hãi.
Mạc Tư Quân ôm chặt lấy Đường Hoài An, khiêu khích nhìn thoáng qua Phó Tùng Lâm, giống như là một ông vua đang tuyên bố chủ quyền của mình.
“Tùng Lâm, tôi…” Đường Hoài An hốt hoảng mở miệng muốn giải thích cái gì đó.