Kì Du Dương cầm lấy chìa khóa, nhìn qua chỗ Thi Tiểu Vận, nói: “Tới phòng của em hay là chỗ kia của anh?”
Thi Tiểu Vận vẫn dựa vào ghế, không có ý định xuống xe, cô tự nhiên cao hứng, nhìn anh, nói: “Kì Du Dương, nếu bây giờ em hối hận thì sao.”
Kì Du Dương đặt tay lên trần xe, hơi cúi người xuống, qua cửa kính hơi hạ xuống, anh híp mắt nhìn Thi Tiểu Vận ở trong xe, nói: “Muốn trêu đùa anh tiếp?”
Thi Tiểu Vận vui vẻ, cô quỳ lên chiếc ghế da mềm mại, nhướn mày khiêu khích, nói: “Không thể đùa sao?”
Kì Du Dương nhìn cô một lát, cúi đầu cười hai tiếng, anh lại ngẩng đầu lên, nhìn cô chằm chằm, thay cô mở cửa xe, giọng điệu thản nhiên nói: “Có thể, sao lại không thể chứ, em muốn đùa giỡn như thế nào?”
Anh cố ý nhấn mạnh từ đùa giỡn, hàm ý lưu manh trong lời nói càng ngày càng tăng lên. Thi Tiểu Vận xuống xe, Kì Du Dương khóa xe lại, tự nhiên đưa tay nắm lấy tay Thi Tiểu Vận, siết chặt, nhận xét đầy ẩn ý: “Hôm nay tay cũng không lạnh lắm.”
Phòng của Kì Du Dương ở tầng mười hai, hai người đi thang máy lên, bây giờ trong thang máy không có người, họ thuận lợi đi lên thẳng tầng mười hai mới dừng lại.
Hai người bước ra ngoài, dừng lại trước cửa phòng của Kì Du Dương. Điện thoại của Thi Tiểu Vận vang lên, là Trình Khải gọi tới. Kì Du Dương lấy thẻ phòng ra mở cửa, cũng nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Thi Tiểu Vận, Thi Tiểu Vận nhìn Kì Du Dương, ấn nghe.
Cửa phòng mở ra, Kì Du Dương đi vào trước.
Đầu bên kia, Trình Khải hỏi: “Em gái, cậu quay về khách sạn rồi à?”
“Ừ, có hơi mệt nên quay về khách sạn trước.” Thi Tiểu Vận thuận tiện nói.
Âm thanh bên chỗ Trình Khải rất ồn ào, anh ta dừng lại hai giây, lại hỏi: “Em gái, vậy cậu có nhìn thấy ông chủ nhỏ không, không biết tên nhóc đấy trốn đi đâu, không thấy dấu vết nữa rồi?”
Thi Tiểu Vận nhìn người đàn ông đang ngồi trên tay ghế sofa, lấy bao thuốc ra châm một điếu, nói dối mà không đỏ mặt: “Không nhìn thấy.”
Kì Du Dương đang ngồi hút thuốc đối diện nghe vậy thản nhiên cười nhạo một tiếng.
“Được rồi, vậy cúp đây.”Trình Khải nói.
Thi Tiểu Vận tắt điện thoại, tùy ý đặt điện thoại sang một bên, Kì Du Dương nhướn mày, nhìn về phía cô, nói: “Trình Khải nói gì?”
“Hỏi em có nhìn thấy anh không.”
Cô đi tới bên cạnh anh, Kì Du Dương ném bao thuốc và bật lửa lên bàn trà, đưa tay ra nắm lấy tay cô, có chút hứng thú nói: “Vậy em nói như thế nào?”
“Nói không nhìn thấy.” Cô nhìn về phía anh, “Lẽ nào nói em đang ở phòng anh?”
“Được.” Anh cười xấu xa nói.
Thi Tiểu Vận đổi chủ đề, đưa một bàn tay trắng nõn ra, nói: “Cho một điếu.”
Kì Du Dương nhướn mày ngạc nhiên nhưng vẫn buông tay cô ra, vươn người lấy bao thuốc trên bàn trà, lấy một điếu đưa cho cô.
Thi Tiểu Vận đưa thuốc lên miệng, cắn đầu lọc, hơi hơi cúi đầu, đưa đầu điếu thuốc vào điếu thuốc đang cháy của anh để châm lửa. Kì Du Dương rũ mắt nhìn cô chằm chằm. Bởi vì cô hơi cúi đầu nên tóc của cô xõa xuống hai bên. Kì Du Dương đưa tay vén tóc cô ra sau tai, anh quàng tay qua vai cô, nhẹ nhàng nắm lỏng lẻo mái tóc dài của cô.
Điếu thuốc chậm rãi được đốt cháy, mảnh giấy trắng cuộn điếu thuốc bị ánh lửa yếu ớt thu lại, mùi nicotine tràn ngập giữa bầu không khí của hai người. Nhìn thấy điếu thuốc đã được châm, Thi Tiểu Vận đang định lui ra.
Kì Du Dương bỏ điếu thuốc của mình xuống ném vào gạt tàn. Anh đưa một tay giữ đầu cô, tay kia thì cướp lấy điếu thuốc trên miệng cô, đè môi xuống.
Thi Tiểu Vận đột nhiên bị anh hôn như vậy suýt chút nữa sặc khói thuốc, cô cúi đầu kêu một tiếng, giơ tay đánh vào vai anh. Không khống chế được sức lực nên nghe thấy một tiếp bộp rơi vào lưng anh, Kì Du Dương nói mang theo ý cười: “Đau.”
“Cho anh đau chết đi.” Thi Tiểu Vận tức giận nói.
“Đổi kiểu chết khác.” Anh cắn là tai cô, khàn giọng nói.
“Cái gì?”
Thi Tiểu Vận ngồi trên đùi anh, ngước mắt lên nhìn anh, một sợi tóc gãy che lông mày của cô. Kì Du Dương đưa tay vén lên cho cô, hôn vào mí mắt cô, trầm giọng nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn cũng thành quỷ phong lưu.”
“Sao anh lại hư hỏng vậy hả?”
Trên tay anh vẫn cầm điếu thuốc của cô, đầu lọc có dính son môi của cô, anh không hề ghét bỏ một chút nào, thổi tắt điếu thuốc, hùa theo cô: “Em không biết anh hư hỏng sao?”
Thi Tiểu Vận cười nhạt, Kì Du Dương hôn cô, ngón tay dừng trên chiếc dây áo màu đen của cô, nói: “Muốn đi tắm trước không?”
Thi Tiểu Vận lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Trước khi ra ngoài em đã tắm rồi.”
“Vừa hay, anh cũng vậy.” Anh nói.
Bóng dáng hai người phản chiếu lên tấm rèm màu trắng, một đôi năm nữ quấn lấy nhau. Tiếng đai thắt lưng kim loại được cởi ra, tiếng thở dốc cùng với tiếng ô tô đi lại dưới tầng và nhiều ầm thanh khác hòa quyện vào nhau, khiến cho cô nhất thời không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật.
Thi Tiểu Vận cảm thấy được mặt của mình nóng dần lên, cô vùi đầu vào vai của anh, mặc cho tay anh đang làm loạn trên người cô. Anh giống như một người thợ săn am hiểu kỹ năng, cực kỳ kiên nhẫn trêu chọc cô.
Khi đến điểm quan trọng, anh đột nhiên ôm cô, dừng lại, xấu xa hỏi cô: “Không thích em trai?”
Lưng của Thi Tiểu Vận áp vào tấm kính lạnh lẽo, mặc dù cách một tấm rèm nhưng cô vẫn lạnh đến mức ôm lấy vai của Kì Du Dương, cô cắn môi, không lên tiếng.
Kì Du Dương muốn hỏi cho ra đáp án, Thi Tiểu Vận cụp mắt xuống, tay anh đặt ở hai bên hông cô, bởi vì do dùng sức nên gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Thi Tiểu Vận ngẩng mặt lên, im lặng giằng co với anh.
Kì Du Dương bị bại trận, anh khó chịu trước thái độ thờ ơ của cô, lực tiếp theo càng dùng sức. Cho đến cuối cùng, Kì Du Dương nằm trên vai cô, một tay đặt lên cửa kính, ngực phập phồng dữ dội, hơi thở dồn dập của hai người đan xen vào nhau, anh hé miệng cắn bả vai cô, mơ hồ thấp giọng mắng một câu thô tục.
......
Thi Tiểu Vận tắm xong bước ra ngoài, trên người cô mặc chiếc áo ngắn tay màu đen của anh, Thi Tiểu Vận không thích mặc áo tắm của khách sạn bởi vì lúc trước đã xem qua nhiều video nói về những điều không nên khi ở khách sạn, đến mức cô luôn cảm thấy tâm lý của mình có chút bị ô uế, mặc dù bây giờ cô đang ở một căn phòng mà một đêm có giá gần bốn con số.
Kì Du Dương cười nói cô kiêu chảnh nhưng vẫn đưa chiếc áo đen cộc tay cho cô mặc, chiếc áo này có chút ngắn, khó khăn lắm mới che được đùi của cô.
Thi Tiểu Vận cao gần 1m7 mà trong khi Kì Du Dương cao khoảng 1m86, đáng ra chiếc áo cộc anh đưa cho cô mặc sẽ không có độ dài như vậy, chỉ có thể là anh cố ý lấy cái này.
Nhưng Thi Tiểu Vận cũng không để ý, dù sao vừa nãy hai người đều đã làm, nên nhìn cũng đã nhìn rồi, nếu bây giờ cô không mặc thì có vẻ như cô đang làm giá. Cô ngồi khoanh chân ở trên giường, tay cầm điện thoại nghịch. Kì Du Dương mang một chai rượu và hai ly sâm panh lên giường: “Uống chút rượu nhé?”
Thi Tiểu Vận gật đầu, Kì Du Dương rót cho cô nửa ly, nói: “Chơi một trò chơi?”
“Trò cởi đồ sao?” Cô uống một ngụm trong ly rượu của mình, hỏi anh.
Nghe vậy, anh bật cười, như thể cô vừa nói một câu chuyện rất buồn cười, anh cười rồi ho khan đứt quãng vài tiếng, sau khi ngừng ho, anh mơ hồ nói: “Em muốn cởi cũng có thể.”
Thi Tiểu Vận cầm chai rượu trên giường, muốn rót rượu, anh giơ tay cầm lấy cổ tay cô, nói: “Có chơi không?”
“Chơi trò gì?”
“Nói thật hay thử thách.” Anh nhướn mày, “Đủ khả năng không?”
Thi Tiểu Vận do dự một lát, gật đầu, nói: “Được.”
“Như cũ, em bắt đầu trước.” Anh lấy một chiếc gối đặt sau lưng, dựa người vào.
Thi Tiểu Vận: “Anh đã từng hẹn hò mấy lần?”
Kì Du Dương nghiêng đầu cười, anh cầm lấy ly rượu, uống một ngụm, nói: “Ba lần. Đến anh, vừa rồi có thoải mái không?”
Mặt Thi Tiểu Vận đỏ bừng, cô nói: “Em chọn thử thách.”
Kì Du Dương chặc lưỡi, nhíu mày nói: “Kỹ thuật của anh khó nói như vậy à? Hôn anh.”
Thi Tiểu Vận quỳ gối trên giường, vươn người dí sát vào anh, hôn lên yết hầu của anh. Khi cô lùi lại, Kì Du Dương đưa tay giữ gáy cô, nói: “Thật ra em không trả lời anh cũng biết mà, dù sao thì vừa nãy em đã......”
Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ quan trọng kia, Thi Tiểu Vận đánh nhẹ anh, giọng điệu có chút đáng yêu: “Sao anh lại đáng ghét như vậy hả?”
Kì Du Dương cầm tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, chậm rãi nói: “Rất thích bạn trai cũ của em?”
Thi Tiểu Vận không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, cô rất thích Bùi Hoài hay không thật ra chính cô cũng không biết rõ, lúc biết Bùi Hoài ngoại tình, cô cũng có hao tổn tinh thần vài ngày, nhưng chỉ là vài ngày mà thôi.
Cô nói: “Thử thách.”
Kì Du Dương cười khẩy một tiếng: “Dùng miệng đút rượu cho anh.”
Thi Tiểu Vận uống một ngụm rượu, cúi người ôm mặt anh, đem rượu trong miệng truyền sang miệng anh. Kì Du Dương ôm eo của cô, nặng nề cắn lên môi của cô, nói: “Đừng treo mình trên cây.”*
*Đừng treo mình trên cây (别在一棵树上吊死): Câu này dùng để an ủi một người vừa mới chia tay hoặc vừa mới nghỉ việc, giống như câu: Không người này thì người khác, thiếu gì cái khác,...
—————
Edit: Cá heo nhỏ.