Điện thoại đặt ở hốc để đồ cạnh chỗ dựa tay rung lên không ngừng, Kì Du Dương cầm lên nhìn qua, Tề Minh định vào McDonald mua bữa sáng*, hỏi Kì Du Dương muốn ăn gì?
*Bên Trung nhiều người có thói quen mua đồ ăn sáng ở McDonald =)))
Kì Du Dương rời mắt khỏi điện thoại, nhìn Thi Tiểu Vận nói: “Tề Minh muốn đi McDonald, cô muốn ăn chút gì không?”
Thật ra Thi Tiểu Vận cũng không đói lắm, cô lắc đầu, ấn điện thoại trả lời tin nhắn, nói: “Không cần mua cho tôi, tôi đang giảm cân.”
Anh lấy bao thuốc ở trong túi quần ra, rút một điếu, đưa lên miệng cắn, nghe được cô trả lời như vậy. Anh cầm điếu thuốc xuống, nhìn từ trên xuống dưới người cô một lượt, nói: “Giảm cân làm gì, dáng người này của cô là vừa rồi.”
Thi Tiểu Vận ngẩng đầu liếc anh một cái, thản nhiên nói: “Câu này của anh chắc cũng nói với rất nhiều cô gái rồi nhỉ?”
“Cô là người đầu tiên.” Anh cúi đầu châm thuốc, giọng nói có chút không rõ ràng.
Thi Tiểu Vận cười nhạt, vạch trần lời nói dối của anh: “Người đầu tiên sau khi về nước?”
Kì Du Dương khẽ cười, hơi nhíu mày, giống như có hơi bất đắc dĩ: “Con gái thông minh đúng là không dễ đối phó.”
Thi Tiểu Vận cất điện thoại, quay sang nhìn về phía anh, hỏi: “Nghe nói anh gây ra chuyện nên mới về nước?”
“Ừm.” Anh nhìn cô với vẻ mặt vô tư, trầm giọng dụ dỗ, “Muốn biết lý do không?”
“Là gì?”
“Đang học ở nước ngoài nhưng vì tôi chọc tức ông già nhà tôi nên bị cắt tiền chi tiêu một năm. Không còn cách nào khác phải xuống nước tìm một người phụ nữ giàu có bao nuôi, sau đó chồng của bà ta biết đã làm ầm ĩ đến tận trường học. Ông già chê tôi làm xấu mặt ở nước ngoài nên bảo tôi về nước cho một trận nhừ tử.” Anh lảm nhảm, nghiêng người tiến lại gần, dùng ngón tay chỉ vết sẹo mờ trên lông mày, “Cô nhìn vết sẹo này đi, bị chồng của bà ta đánh đấy.”
Cuối lông mày quả thực có một vết sẹo rất mờ, vết sẹo không lớn, cũng rất mờ, không nhìn kĩ sẽ không nhận ra. Thi Tiểu Vận còn chưa nói gì, anh lại nói giọng điệu như đang thương lượng: “Chuyện này, cô đừng nói cho Trình Khải, chừa chút mặt mũi cho tôi nhé.”
Thi Tiểu Vận nhìn kỹ anh vài giây, mặt anh rất nghiêm túc giống như thật sự sợ Trình Khải biết. Cô không phân biệt được lời này của anh là thật hay giả, Kì Du Dương rũ mắt nhìn cô chằm chằm, nói: “Cô không tin?”
Thi Tiểu Vận lắc đầu, nhưng trong lòng cô vẫn hoài nghi. Nhưng dù sao cũng chẳng liên quan đến cô, không nhất thiết phải hỏi rõ ràng mọi chuyện, bên ghế lái có người gõ vài cái vào cửa kính.
Kì Du Dương hạ cửa kính xuống, Tề Minh đưa hai hộp McDonald vào, nói: “Chị Thi Thi, không biết chị thích ăn gì nên em tùy tiện gọi mấy món giống anh Dương.”
Thi Tiểu Vận nhìn Kì Du Dương một cái, Kì Du Dương cảm nhận được ánh mắt của cô, thản nhiên nói: “Ăn được thì ăn, nếu không ăn được thì đưa cho tôi.”
Tề Minh nghe Kì Du Dương nói vậy, anh ta khó hiểu nhìn hai người ngồi ở trong xe, chửi thầm anh Dương thủ đoạn thật lợi hại. Chị Thi Thi thoạt nhìn có cảm giác xa cách mà lại có thể cùng anh ấy chia sẻ bữa sáng.
Tề Minh rời đi, Kì Du Dương đưa một cốc cafe cho cô, nói: “Ăn một chút lót bụng đi, nếu không lát nữa đói, nếu không chỉ có thể đến trạm nghỉ chân mua đồ ăn thôi.”
Thi Tiểu Vận nhận lấy cốc cafe anh đưa, nhấp một ngụm. Kì Du Dương mở một túi McDonald, lấy một chiếc burger double egg thịt cốt lết ra, anh ăn rất nhanh nhưng cũng không hề thô kệch.
Thi Tiểu Vận ăn một nửa chiếc burger xúc xích trứng thì Kì Du Dương đã giải quyết xong một phần bữa sáng kia, anh rút hai tờ giấy lau tay, nhìn Thi Tiểu Vận một cái, thấy cô đang cầm cốc cafe uống, dáng vẻ trông có chút ngoan ngoãn, anh nhếch môi cười: “Vị không tồi.”
Đương nhiên là Thi Tiểu Vận sẽ không đưa phần của mình cho anh ăn. Dù sao thì quan hệ giữa cô và Kì Du Dương còn chưa tới mức như vậy. Nhưng Thi Tiểu Vận mơ hồ đoán được anh cố ý nói như vậy là vì muốn cô ăn bữa sáng.
Hai người giải quyết bữa sáng ở trên xe, Kì Du Dương xuống xe vứt rác của cả hai, sau khi trở lại, anh lại xuất phát đi theo xe đằng trước.
Sau khi xe ra khỏi nội thành, quang cảnh dần trở nên ảm đạm, cho tới khi lên tới đường cao tốc mới mở ra một con đường rộng lớn vô tận.
Cửa kính trong xe đóng chặt, hiệu quả ngăn tiếng ồn trong xe của anh cực kỳ mạnh mẽ, trong xe nhất thời im lặng, Thi Tiểu Vận nghiêng đầu hỏi: “Có thể bật nhạc không?”
Kì Du Dương hơi nâng cằm ra hiệu cho cô: “Cô tự mở đi.”
Thi Tiểu Vận vươn người ra, tóc của cô vốn dĩ được vén ra đăng sau tai lại bị rũ xuống, che mất khuôn mặt của cô. Kì Du Dương đưa tay ra chạm lấy tóc dài của cô, cực kỳ tự nhiên mà vén ra sau vai cho cô. Lông mi của Thi Tiểu Vận hơi run lên, cô giơ tay ấn hai cái trên màn hình. Bên trong có rất nhiều bài tiếng Quảng Đông, cô tùy tiện chọn một bài.
Khúc dạo đầu vừa vang lên, Kì Du Dương liếc nhìn màn hình, khóe môi anh cong lên, là bài ‘Vô lại’ của Trịnh Trung Cơ.
Tôi hay say rượu lại thích tự do
Thường mắc lỗi, thích nói dối sau đó lại áy náy
Từng gặp gỡ và kết bạn với những kẻ xấu
Lại có thói quen có mới nới cũ
......
Ai cũng biết rằng em và tôi không hợp nhau
Nhưng em vẫn nguyện đợi tôi
Tại sao em vẫn thích tôi, một kẻ vô lại
Nên nói là em quá ngốc nghếch hay là quá vĩ đại đây
Sau khi phát hết danh sách bài hát trên xe một lần thì cũng tới giờ ăn trưa, cả nhóm dự định lái xe vào trong nội thành ăn chút đồ ngon, thuận tiện đi tới siêu thị mua đồ ăn vặt cho mấy cô gái. Dù sao thì vẫn còn giết thời gian 7,8 tiếng nữa trời mới tối, hơn nữa đêm nay cũng phải qua đêm ở khu dịch vụ nên đi mua một ít đồ dùng cá nhân.
Trong nhóm ZSMS của Trình Khải, cô gái được Phùng Châu đưa đến nói: “Các anh các chị ơi, đi ăn lẩu đi!”
Nhất thời trong nhóm bàn tán đủ thứ muốn ăn, nói ăn gì cũng được, Kì Du Dương cầm điện thoại, nhướn mi nhìn về phía Thi Tiểu Vận: “Cô muốn ăn gì?”
“Lẩu.” Thi Tiểu Vận đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn từ một thương hiệu nào đó. Thi Tiểu Vận không có nhân viên nên phải tự mình giải quyết mọi việc, điều này khiến cô cảm thấy có chút phiền toái. Cô nghĩ năm sau phải tuyển một nhân viên, có lẽ như vậy cô sẽ thoải mái hơn một chút.
Hai giây sau, trong nhóm ZSMS, Kì Du Dương gửi một tin nhắn đến.
Qy: Đi ăn lẩu.
Sau khi Thi Tiểu Vận trả lời tin nhắn xong, ấn vào nhóm liền nhìn thấy tin nhắn Kì Du Dương trả lời đi ăn lẩu kia. Trình Khải còn trêu đùa ở trong nhóm, nói: “Sao thế, anh Dương cũng thích món này à?”
Kì Du Dương cười cười, dựa vào ghế lái trả lời Trình Khải: Ông đây ở nước ngoài ăn mấy món salad nhạt nhẽo, không được phép ăn đồ khẩu vị nặng à?”
Trình Khải: Được, coi như đón gió tẩy trần cho cậu, cậu về nước tiếp phong yến, chúng ta vẫn chưa hoàn thành xong cuộc chơi, bây giờ chúng ta cùng nhau làm.
Trong nhóm bọn họ đang trêu đùa, cuối cùng Trình Khải hỏi Thi Tiểu Vận muốn ăn gì, đề tài lại được chuyển lên người Thi Tiểu Vận, cô trả lời trong nhóm: lẩu là được.
Trình khải ngạc nhiên: Lạ nhỉ, hôm nay sao cả hai người này đều muốn ăn lẩu vậy.
Thi Tiểu Vận nhìn Kì Du Dương cầm điện thoại, cười đểu một tiếng, có lẽ là nhìn thấy tin nhắn kia của Trình Khải.
Nhóm người lái xe vào nội thành trong giờ cao điểm, đi đi dừng dừng, mất hai tiếng mới tìm được quán lẩu, vài người đã đói tới mức bụng sắp dán vào lưng, lúc nay không còn lựa chọn nào khác đành phải chọn một quán gần nhất.
Kì Du Dương lái xe đỗ sát bên đường, Thi Tiểu Vận cởi dây an toàn ra, đẩy cửa bước xuống xe.
Bọn họ là hai người cuối cùng bước vào, nhóm bọn họ nhiều người nên phải chia thành hai bàn. Kì Du Dương và Thi Tiểu Vận ngồi cùng bàn với nhóm Trình Khải, ngồi bên cạnh Trình Khải là một cô gái có khuôn mặt tươi tắn, ngũ quan tinh xảo, cắt tóc ngắn.
Kì Du Dương bảo Thi Tiểu Vận ngồi chỗ bên trong, anh ngồi bên ngoài. Thi Tiểu Vận ngồi xuống, Trình Khải nói: “Ông chủ nhỏ không tán cậu chứ?”
Thi Tiểu Vận còn chưa mở miệng, Kì Du Dương đặt điện thoại lên bàn, ngả người ra sau, thản nhiên nói: “Sao, không thể tán?”
“Chuyện quá khứ của cậu vẫn sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến em gái tôi.” Trình Khải rót nước chanh vào cốc của cô gái bên cạnh, nửa thật nửa đùa nói.
Kì Du Dương quay sang nhìn Thi Tiểu Vận, nửa thật nửa đùa nói, “Tôi có thể tán em không?”
Thi Tiểu Vận lấy sợi dây da màu đen khỏi cổ tay, buộc tóc lên, quay đầu nhìn sang Kì Du Dương, cô hơi nhướn mày nói: “Đừng nhàm chán như vậy được không?”
Kì Du Dương nhún vai, mỉm cười, thản nhiên nói: “Nghe lời em.”
Ăn được nửa bàn, Thi Tiểu Vận đứng dậy đi vệ sinh, Kì Du Dương cũng ra ngoài nhận điện thoại, cô gái ngồi bên cạnh Trình Khải thấy hai người kia đi rồi mới cắn đũa nói: “Vừa nãy em còn sợ các anh đánh nhau chứ, anh Khải, không phải là anh thích chị gái vừa rồi sao?”
“Thích cái gì chứ, cô ấy là em gái tôi mà thôi.” Trình Khải giơ tay ôm vai cô gái kia, nói: “Không phải là anh đang bảo vệ nghé con sao, mắt nhìn người của em gái anh không tốt lắm, anh đành phải khống chế cô ấy một chút.”
Cô gái tóc ngắn ngạc nhiên nói: “Cũng đâu phải kết hôn, anh thật sự nhọc lòng đến chuyện của người khác như vậy à.”
“Dm, sao miệng em độc vậy?” Trình Khải nhướn mày.
“Độc sao?” Cô gái mở to đôi mắt hạnh, vẻ mặt ngây thơ vô tội nói, “Em chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.”
—————
Edit: Cá heo nhỏ.