Kì Du Dương nhìn chằm chằm cô, nhét điện thoại vào trong túi quần, mím môi nói: “Thật sự không có ai.”
Thi Tiểu Vận thản nhiên ừm một tiếng.
Kì Du Dương nhướn mày, nhéo nhéo tay cô, lo lắng nói với cô: “Đừng để ý anh chàng IT kia nhé, không thể tìm người nát hơn anh được, đúng chứ?”
Thi Tiểu Vận cong môi cười, cố ý chế giễu anh: “Anh cũng biết anh nát à?”
Kì Du Dương cười hừ một tiếng, lại hỏi cô: “Mẹ vợ ngủ chưa?”
“Làm gì?” Thi Tiểu Vận cảnh giác trừng mắt nhìn anh.
“Có thể làm gì chứ, nếu ngủ rồi thi em đừng lên nữa, ở trong xe với anh một đêm.”
“Không quấy rầy anh với bạn đi ăn khuya chứ?”
“Còn ăn khuya cái gì nữa, không phải anh mang đồ ăn tới cho em sao, nếu đói thì ăn chỗ em ăn chưa hết là được.” Anh lấy nhu thắng cương nói.
Hai ngày nay Thi Tiểu Vận đều ngủ ở giường điều dưỡng, giường nhỏ và cứng nên cô ngủ không được thoải mái lắm, nhưng cô cũng không muốn ngủ ở trong xe một đêm, cô nói: “Đi thuê phòng đi?”
Kì Du Dương: “Không phải bảo nửa tháng này không được làm à?”
Thi Tiểu Vận nói: “Không làm, em chỉ muốn ngủ ngon một giấc thôi.”
Kì Du Dương chậc một tiếng, vẻ mặt mất đi vài phần hứng thú: “Được thôi.”
Gần bệnh viện không có khách sạn cao cấp nào. Thi Tiểu Vận chỉ nghĩ muốn ngủ ngon một đêm nên hai người đi vào trong một ngõ nhỏ, trên biển hiệu có bốn chữ to đùng ‘Khách sạn Giai Lệ’, chữ ‘Lệ’ còn bị thiếu mất một nửa.
Lúc làm thủ tục nhận phòng, Kì Du Dương cau mày: “Thật sự muốn ở chỗ này?”
Sự ghét bỏ trong mắt anh có lẽ quá mức rõ ràng nên ngay cả cô nhân viên ở quầy lễ tân cũng nhìn ra, nhịn không được liền nói: “Soái ca, phòng của chúng tôi thật sự rất sạch sẽ, ngài có thể yên tâm vào ở.”
Kì Du Dương đưa tay lau trên mặt bàn, đầu ngón tay có một lớp bụi mỏng, anh thản nhiên nói: “Em gái, lời này có lẽ không thuyết phục lắm nhỉ?”
Cô gái nghẹn lời, vẻ mặt có chút xấu hổ, trong lòng oán thầm anh chàng này đẹp trai mà lại khó tính như vậy.
Thi Tiểu Vận thấy vậy, cô liền trừng mắt nhìn Kì Du Dương một cái: “Anh im miệng cho em.”
Kì Du Dương nhún vai, nhưng cuối cùng vẫn đi theo phía sau Thi Tiểu Vận, chậm rãi đi đến căn phòng kia.
Thi Tiểu Vận lấy thẻ phòng ra quẹt, anh ở đằng sau vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên bảo: “Đổi khách sạn khác, sáng mai anh lại đưa em về bệnh viện, phòng này người có thể ở được ư?”
Thi Tiểu Vận quay sang, dựa lưng vào cánh cửa nhìn về phía anh, khiêu khích nói: “Nếu ông chủ nhỏ ở không quen thì có thể đi thuê khách sạn năm sao.”
Kì Du Dương cúi đầu, nhìn chằm chằm cô hai giây, một lát sau anh đột nhiên cười khẽ, cầm lấy thẻ phòng trong tay cô, dán lên bảng cảm ứng điện tử, anh nói: “Đêm nay dù cho em có ngủ ở ngoài đường anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”
Cánh cửa vang lên âm thanh rồi mở ra, anh ấn đầu vai cô, không nói gì nữa mà đi vào.
Trong phòng có mùi ẩm mốc, Thi Tiểu Vận bỗng có một chút hối hận nhưng cô không để lộ ra mặt.
Trong phòng tối om, để lo ra một chiếc giường đôi, có một chiếc bình siêu tốc màu đỏ đặt trên chiếc bàn cạnh giường, bên cạnh còn có một chiếc ghế nhựa màu xanh lam, cả căn phòng nhìn trông rẻ tiền lại không thoải mái, cách trang trí có hơi giống mấy chỗ mại dâm.
Thi Tiểu Vận đi vào trong phòng vệ sinh, trong phòng vệ sinh có một cái cửa sổ nhỏ, cô đưa tay đẩy nó ra nhưng nó không hề chuyển động.
Đây chính là căn phòng mang cửa sổ, Thi Tiểu Vận hơi suy sụp vì cảm thấy bị mắc lừa.
Kì Du Dương dựa vào cửa phòng vệ sinh, cố tình vui sướng khi người khác gặp họa nói: “Cửa sổ này cũng to phết nhỉ.”
Thi Tiểu Vận cau mày quay sang chống lại ánh mắt của Kì Du Dương. Cô bực mình đi lướt qua người anh, Kì Du Dương cầm lấy cánh tay của cô, nhướn mi: “Thật sự không muốn đổi khách sạn à?”
“Không đổi.” Thi Tiểu Vận bướng bỉnh nói.
Kì Du Dương nhìn cô một cái: “Được thôi.”
Thi Tiểu Vận lại cởi áo khoác, treo lên móc treo quần áo bằng inox, cô đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Đợi cô từ trong phòng vệ sinh đi ra, Kì Du Dương lười biếng nằm trên giường, nhìn cô cười khẩy, nói một cách mập mờ: “Xem ra nhà nghỉ này không chỉ cung cấp dịch vụ chỗ ở.”
“Là sao?” Thi Tiểu Vận có hơi không hiểu.
“Em nghe kĩ thử xem.” Sắc mặt anh đen tối.
Thi Tiểu Vận nhíu mày lại, nghe được một lát sau đó mặt của cô hơi đỏ lên. Kì Du Dương cố tình nắm lấy tay của cô, vẻ mặt hư hỏng nhìn cô: “Nghe rõ chưa?”
Sau đó anh đọc cho cô nghe dịch vụ cung cấp của khách sạn này mà anh vừa tìm ở trên mạng: “Khách sạn có phòng tắm nam, xông hơi, bồn tắm gỗ cho nữ, ngâm chân, tẩm quất, spa.”
“Đừng đọc nữa.” Thi Tiểu Vận vừa xấu hổ vừa bực mình.
Kì Du Dương vứt điện thoại đi, nhịn không được cúi đầu bật cười. Anh ôm eo của cô, cắn vào lỗ tai của cô, trầm giọng hỏi: “Cho em một cơ hội nữa, thật sự không đổi?”
“Không đổi.” Thi Tiểu Vận nghiến răng nghiếng lợi.
Kì Du Dương chậc một tiếng, anh cầm chiếc gối kê vào sau lưng, dựa lên nó, không đầu không đuôi nói: “Buổi tối không ngủ được thì đừng hối hận nhé.”
Vốn dĩ Thi Tiểu Vận nghĩ lát nữa chuyện này sẽ dừng lại. Cô mở ứng dụng nghe nhạc trên điện thoại lên để che đi âm thanh phát ra từ phòng bên cạnh.
Nhưng bên cạnh vừa ngừng thì trên tầng lại bắt đầu.
Thi Tiểu Vận nằm trên giường bị kín lỗ tai, Kì Du Dương đang chơi game trên điện thoại cười khẽ, thản nhiên nói: “Còn thật sự rên được, mẹ nó, rên đến mức tôi có phản ứng rồi.”
Thi Tiểu Vận ở trong chăn lật người, cô đưa lưng về phía Kì Du Dương, nhấc chăn chùm lên đầu.
Kì Du Dương đưa tay kéo chăn của cô xuống, tay anh dừng ở tai cô, cười nói: “Đây chẳng phải chịu tội à, thật sự không biết em đang quật cường ở đây làm cái gì?”
Bàn tay của anh đặt trên tai cô thật sự âm thanh kia cũng không bớt đi chút nào nhưng tâm trạng cáu kỉnh của Thi Tiểu Vận cũng bình tĩnh lại không ít.
Nhưng tiếng người phụ nữ ở trên tầng rên càng lúc càng lỗ mãng.
Kì Du Dương hơi cúi đầu, hơi thở nóng rực phả vào tai cô, yết hầu anh lăn lộn: “Em không có cảm giác gì à?”
Thi Tiểu Vận lạnh lùng nói: “Không có.”
Kì Du Dương tắt điện thoại, cũng nằm nửa người xuống, nửa thật nửa đùa nói: “Nếu thật sự không ngủ được, hay là chúng ta lên gõ cửa nhắc nhở một cái?”
Thi Tiểu Vận lật người, đối mặt cùng anh, giảo hoạt nói: “Vậy anh đi đi.”
Cổ họng Kì Du Dương tràn ra một tiếng cười khẽ, ngón tay anh nghịch mấy lọn tóc mềm mại của cô: “Không có lương tâm, như nào cũng phải nói cùng nhau chứ, không phải sao?”
Thi Tiểu Vận thở dài một hơi, nghiêm túc nói: “Chắc có thể kết thúc rồi nhỉ?”
Kì Du Dương thiếu đạo đức nói: “Nếu không uống thuốc kích dục thì chắc có thể kết thúc.”
Thi Tiểu Vận không khỏi mím môi cười: “Sao anh lại hư thế hả?”
Kì Du Dương: “Ông đây không thể làm mà còn phải nghe người ta rên, em nghĩ tâm trạng của anh có thể tốt không hả?”
Thi Tiểu Vận túm lấy tay áo anh, nói: “Ở đây chẳng phải có tẩm quất à, hay là anh cũng đi làm thử đi, có lẽ còn có mấy kiểu dịch vụ chăm sóc sức khỏe gì đó?”
Kì Du Dương nhướn mày, uể oải nói: “Nhìn không ra em còn biết rất nhiều nhỉ?”
Thi Tiểu Vận thản nhiên: “Chưa nhìn thấy heo chạy nhưng đã ăn qua thịt heo.”
Kì Du Dương bóp bóp tay cô, ý nghĩ sâu xa nói: “Giúp đi.”
“Gì.”
Kì Du Dương hắng giọng: “Có em trai nhỏ cần em giải cứu.”
Thi Tiểu Vận không trả lời.
Anh nói: “Nếu lại nhịn xuống thì thứ này sẽ phế đó.”
Cánh cửa sổ trong phòng vệ sinh cuối cùng cũng bị Kì Du Dương đẩy ra, trên đường hàn của khung cửa sổ có một đoạn bị rỉ sét, trên đó còn có tàn thuốc bị gió thổi khô quắt, cũng không biết là do vị khách nào để lại.
Gió đêm thổi qua ô cửa sổ đang hé mở nhưng nhiệt độ trên mặt Thi Tiểu Vận càng lúc càng nóng. Trán Kì Du Dương tựa vào vai cô, hô hấp dần nặng nề hơn, tay anh ôm vào mu bàn tay cô, giống như một người thầy vô cùng kên nhẫn giảng dạy.
Cho đến tận khi phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy, những chuyện nóng đỏ mặt mới có thể kết thúc.
Kì Du Dương thu dọn cho bản thân, thắt lưng quần lại, mặt mày thả lỏng. Anh mở vòi nước, nắm tay cô đặt dưới vòi nước để rửa.
Mặt Thi Tiểu Vận vẫn có chút nóng, cô giãy khỏi tay anh, khó chịu nói: “Em tự rửa được.”
Kì Du Dương cũng không ép buộc, anh dựa vào bồn rửa tay, lấy bao thuốc trong tui quần ra châm một điếu. Thi Tiểu Vận ấn một ít xà phòng rửa tay, rửa sạch hai lần mới xong.
Hai người từ phòng vệ sinh đi ra tiếng động trên tầng cũng đã yên tĩnh lại.
Kì Du Dương dập điếu thuốc, cười nói: “Như này em có thể ngủ rồi.”
Thi Tiểu Vận cũng rất buồn ngủ, nếu không phải đã giờ này rồi mà vẫn không dừng thì chắc cô sẽ kéo Kì Du Dương đổi sang một khách sạn khác.
Thi Tiểu Vận nhấc chăn lên nằm xuống, Kì Du Dương cũng không chơi game nữa, cởi áo khoác ném lên chiếc ghế nhựa màu xanh. Nằm xuống dán lên lưng của cô, tay đặt lên trên eo cô.
Mới đầu Thi Tiểu Vận còn không quen, theo bản năng cựa quậy, Kì Du Dương thấp giọng nói: “Đừng cựa quậy nữa, lát nữa mà bốc lửa thì em sẽ phải dập đấy.”
Nghe vậy Thi Tiểu Vận liền ngoan ngoãn nằm im, không khí của cô tràn ngập mùi gỗ ẩm ướt và mùi khói thuốc thoang thoảng trên người Kì Du Dương khiến cô cảm thấy không khó ngủ trong căn phòng này.
Ngày hôm sau hai người cùng lúc bị tỉnh dậy là bị tiếng động bên ngoài hành lang đánh thức, cùng với đó là giọng mắng chửi của người đàn ông: “Cô là cái đồ đ.ĩ thõa, dám cho ông đây đội mũ xanh, xem tôi có dám đánh chết cô không.”
Kì Du Dương dựa vào thành giường buồn cười, anh nhếch nhếch khóe môi, nhìn Thi Tiểu Vận: “Bảo bối, sao em tìm được khách sạn này hay vậy, vở kịch mèo mả gà đồng cũng diễn luôn rồi?”
Thi Tiểu Vận cũng cảm thấy không thể tin được, chuyện này mà cũng có thể xảy ra?
Cô nhấc chăn lên muốn đứng dậy. Kì Du Dương cầm lấy cánh tay cô, đem người cô kéo lại về giường, có chút hưng phấn nói: “Nào, nằm im nghe người ta nói đi, gấp cái gì?”
Thi Tiểu Vận liếc anh một cái, giả vờ muốn đứng dậy: “Mẹ vẫn còn đang ở bệnh viện chờ em đấy.”
Kì Du Dương nắm tay cô: “Mẹ em cũng đâu phải trẻ con.”
“Kì Du Dương, anh đừng giả ngu như vậy được không hả?”
“Anh đã ngủ với em một đêm ở một nơi gợi tình như vậy mà em cũng không thể hiện tình cảm chút nào hả?” Anh nói.
“Em thấy có vẻ như đêm qua anh ngủ rất thoải mái nhỉ.” Thi Tiểu Vận trả lời một cách cà khịa.
Kì Du Dương cười khẩy, thật ra anh cũng không muốn làm. Anh kéo người vào trong lồng ngực, hôn lên môi cô, cắn nhẹ như muốn trút giận. Mãi đến khi cô bị cắn đau đến mức nhíu mày mới bằng lòng buông tha cho cô: “Không có lương tâm.”
Lúc hai người từ trong phòng đi ra, vở kịch khôi hài bên ngoài đã chấm dứt.
Thi Tiểu Vận và Kì Du Dương đi trả phòng, trong lúc đó Đường Thư Trân đã gọi điện hỏi cô ở đâu. Thi Tiểu Vận nhìn Kì Du Dương đang ngồi trên ghế lái, thấp giọng nói: “Tối qua con về nhà tắm rửa liền ngủ quên mất, bây giờ đang trên đường tới bệnh viện.”
Đường Thư Trân lại nói: “Không vội, con cứ từ từ rồi đến, hôm qua con cũng không nói cho mẹ biết, mẹ tưởng con đi đâu, tỉnh dậy không thấy con nên hơi sốt ruột. Hay hôm nay con không cần tới đây đâu, giường ở đây ngủ cũng không được ngon, ngủ lâu sẽ bị đau lưng.”
Thi Tiểu Vận trò chuyện hai câu cùng với Đường Thư Trân rồi mới cúp điện thoại.
Kì Du Dương nhìn về phía cô: “Cùng đi ăn sáng nhé?”
“Bỏ đi, em không ăn đâu.” Thi Tiểu Vận nói.
Kì Du Dương bất mãn hừ một tiếng, nắm lấy tay của cô đi ra ngõ nhỏ. Trong lúc đó anh đưa tay gãi sau lưng, thấp giọng chửi thề, “Dm, ngứa vậy.”
Thi Tiểu Vận theo bản năng giường mắt lên nhìn, lúc này mới nhìn thấy làn da sau gáy anh có chút đỏ.
Thi Tiểu Vận dừng bước, kiễng chân lên, giơ tay kéo cổ áo anh, ngoại trừ vùng cổ, cơ thể anh cũng bị nổi mẫn đỏ. Kì Du Dương vẫn coi như không có chuyện gì trêu chọc cô: “Gì đây, tối hôm qua không làm nên hôm nay hối hận đùa giỡn lưu manh ngoài đường à?”
Thi Tiểu Vận nhìn anh, sắc mặt có chút lạnh lùng: “Cổ anh bị làm sao vậy?”
Kì Du Dương nắm lấy tay của cô, vẻ mặt không quá tự nhiên: “Dị ứng.”
Anh lại nói: “Khách sạn kia thật không sạch sẽ, lần sau một mình thì đừng ở đấy, đúng là một mớ hỗn độn.”
Thi Tiểu Vận: “Vậy sao anh lại không nói?”
“Không phải em muốn ở à, ở cùng với em một đêm.” Anh đưa mắt nhìn về phía cô, thản nhiên nói, “Sao nào, tự dưng có lương tâm rồi?”
“Kì Du Dương, anh có tật xấu đúng không?”
Anh nói: “Coi như có đi.”
—————
Lời của tác giả:
Ồ, thủ đoạn của ông chủ nhỏ.
Edit: Cá heo nhỏ.