Kì Du Dương chậc nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn cô, khóe môi cong lên: “Anh bây giờ đã cải tà chính quy rồi, không chơi cái đó.”
Thi Tiểu Vận cười khẩy.
Kì Du Dương bóp bóp tay cô, cân nhắc nói: “Ngày mai có muốn anh đưa em ra sân bay không?”
“Không cần, lúc đó em sẽ đi cùng nhiếp ảnh gia đến sân bay.” Thi Tiểu Vận nhẹ giọng giải thích.
Kì Du Dương khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía cô: “Nam hay nữ?”
“Nam.”
Kì Du Dương nửa thật nửa đùa cảnh cáo cô: “Nhiếp ảnh nam? Vậy mấy ngày ở Nhật Bản nhớ phải ngoan đấy.”
Thi Tiểu Vận không trả lời, cúi đầu trả lời tin nhắn.
Kì Du Dương ôm lấy cổ cô, cúi đầu ghé sát vào tai cô, ấu trĩ hỏi: “Nghe thấy chưa hả?”
Thi Tiểu Vận ngẩng mặt lên, nói biết rồi cho có lệ sau đó lại trả lời tin nhắn.
Kì Du Dương lái xe đưa Thi Tiểu Vận về nhà cô, lúc cô đang định đẩy cửa anh nắm tay cô lại, bóp bóp tay cô, hỏi: “Thứ bảy này thật sự không thể về à?”
Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh, mắt hai người đối diện nhau, lúc này cô nghĩ muốn đồng ý với anh nhưng cô lại chỉ nói hai câu một cách mơ hồ: “Xem tình hình đã, nếu có thể về em sẽ cố gắng để về.”
Anh gật đầu, tay anh đặt lên vô lăng, nói: “Đến lúc đó gọi điện cho anh.”
Thứ tư hôm đó Thi Tiểu Vận tới sân bay cùng với nhiếp ảnh gia Tiểu Trịnh, hai người cùng bay tới sân bay Chitose mới ở Hokkaido. Sau khi máy bay hạ cánh hai người liền bắt xe về khách sạn trước, cất hành lý xong mới ra ngoài đi dạo.
Nhóm Hà Huệ Tỷ khoảng tối nay mới đến, ngày mai chính thức bắt đầu quay chụp. Thi Tiểu Vận đồng ý lần quay chụp này cũng chỉ vì giao tình giữa hai người mà thôi. Ban đầu là do người mẫu Tiểu Lộc Đồng mâu thuẫn với Hà Huệ Tỷ nên không muốn ra ngoài chụp bộ sưu tầm mới này, thấy sắp tới thời điểm ra mắt nên Huệ Tỷ chỉ có thể gọi điện hỏi xem Thi Tiểu Vận có thời gian hay không.
Tiểu Trịnh đến gõ cửa phòng Thi Tiểu Vận: “Cùng nhau đi ra ngoài ăn trưa thuận tiện đi dạo phố luôn, dù sao ngày mai cũng bận chụp không thể đi dạo được.”
Thi Tiểu Vận gật đầu nói được, bảo Tiểu Trịnh chờ cô một lát, cô lấy mũ cùng với áo khoác rồi mới cùng Tiểu Trịnh ra ngoài.
Tiểu Trịnh hỏi: “Muốn ăn gì?”
Thi Tiểu Vận khẽ cười: “Cậu đề cử đi, không phải trước đó cậu đã ở đây một thời gian rồi sao?”
“Đúng vậy, tốt nghiệp đã hơn hai năm rồi.” Tiểu Trịnh nhét hai tay vào trong túi quần, dường như nhớ tớ điều gì đó, anh nói, “Lúc đó ngày nào cũng muốn về nước, ở nước ngoài du học thật đúng là không dễ dàng mặc dù chỉ mất hai tiếng để bay về Bắc Kinh.”
Thi Tiểu Vận hỏi: “Sao lại nghĩ đến việc đi du học Nhật?”
Tiểu Trịnh nhìn cô, cười cười nói: “Hồi còn trẻ mẹ tôi cũng từng học ở Nhật nên liền tới đây.”
Cuối cùng Tiểu Trịnh đưa Thi Tiểu Vận đến quán mì ramen mà anh hay đến khi còn đi học ở đây, hai người ngồi xuống quầy, mỗi người một bát mỳ ramen nóng hổi.
Thi Tiểu Vận hỏi Tiểu Trịnh gần đây có cửa hàng nào không. Cô định đi mua mấy thứ, Tiểu Trịnh hiểu ý liền cười, hóng chuyện hỏi: “Là muốn tặng bạn trai cậu à?”
Thi Tiểu Vận lắc đầu, nhẹ giọng giải thích: “Là một người bạn nam?”
“Quà sinh nhật.”
Thi Tiểu Vận ừ một tiếng, cô chống cằm, hỏi ý kiến của Tiểu Trịnh: “Cậu thấy tặng bật lửa có được không?”
“Anh ta biết hút thuốc không?”
“Biết.” Thi Tiểu Vận nhíu mày, “Hút rất nhiều.”
Tiểu Trịnh nói đùa: “Xem ra là một người nghiện thuốc, vậy tặng bật lửa là đúng rồi. Như vậy lúc anh ta hút thuốc còn có thể nhớ tới cậu.”
Thi Tiểu Vận không nói gì, nhưng thật ra cô cũng không có ý này.
Ngày hôm sau Thi Tiểu Vận liền bắt đầu quay chụp và chụp liên tục trong hai ngày. Trong lúc đó Hứa Huệ sợ cô bị cảm lạnh đã đề nghị nghỉ ngơi một ngày rồi lại chụp tiếp. Thi Tiểu Vận lắc đầu từ chối, bảo hai ngày này chụp cho xong đi, thứ bảy cô phải về lại nước.
Hứa Huệ cũng không nói thêm gì nữa chụp liên tục hai ngày, đem ba mươi mẫu quần áo mới chụp xong, buổi tối thứ sáu liền kết thúc công việc.
Sau hai ngày chụp ngoài trời băng tuyết, người Thi Tiểu Vận cũng không phải làm bằng sắt nên cũng có chút khó chịu, tối hôm đó liền ở trong khách sạn nghỉ ngơi và từ chối lời đề nghị đi hộp đêm của Hòa Huệ.
Thi Tiểu Vận nằm ở trên giường lướt weibo.
Wechat liền hiện ra một thông báo tin nhắn.
Hoàng Soái: Có ở đấy không?
Thi Tiểu Vận nhìn chằm chằm tin nhắn này, ngạc nhiên một hồi lâu mới nhớ ra Hoàng Soái này là Hoàng Mục Trạch bạn cùng phòng của Kì Du Dương, cô trả lời một cách tùy tiện:?
Hoàng Soái: Mỹ nữ, cùng nhau ra ngoài ăn đêm một bữa không?
Thi Tiểu Vận không để ý đến anh ta, tiếp tục lướt weibo tiếp, qua hai phút, Hoàng Soái: Mỹ nữ, tôi biết em với Dương Tử không phải là người yêu, cùng nhau đi ăn đêm một bữa đi.
Thi Tiểu Vận cười khẩy: Ai nói cho anh biết?
Hoàng Soái: Ngoại trừ Dương Tử thì còn có thể là ai nữa. Hôm đó Dương Tử mang em đến tôi đã để ý em rồi, tôi không kém Dương Tử đâu. Nghe nói em rất chặt, để anh lên đỉnh một lần anh sẽ trả cho em gấp đôi?”
Máu trong người Thi Tiểu Vận bỗng sôi lên nhưng bị cô kiềm chế lại, trực tiếp gọi điện qua.
Hoàng Mục Trạch thấy điện thoại hiện lên cuộc gọi có chút bất ngờ, không ngờ tới cô gái xinh đẹp này lại quyến rũ đến như vậy.
Anh ta nhận điện thoại, hắng giọng, còn chưa mở miệng nói chuyện liền nghe thấy giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: “Anh muốn hẹn với tôi có phải không?”
Hoàng Mục Trạch: “Đây chẳng phải là rõ ràng rồi sao, mỹ nữ, em ở đâu vậy anh qua đón em.”
Thi Tiểu Vận khinh thường nhếch khóe miệng: “Được thôi, vậy đêm nay anh bay tới Hokkaido đi.”
Thi Tiểu Vận nói xong liền cúp điện thoại sau đó kéo Hoàng Mục Trạch vào danh sách đen. Cô nhấn vào giao diện cuộc trò chuyện với Kì Du Dương, ngón tay dừng trên nút gọi video nhưng do dự một lát cuối cùng vẫn không ấn. Thay vào đó lại gửi tin nhắn cho Tiểu Trịnh hỏi bọn họ đang ở đâu, lát nữa cô tới tìm.
May mắn hộp đêm mà nhóm Hà Huệ Tỷ chơi cũng gần khách sạn, đi nửa tiếng là tới.
Hà Huệ Tỷ thấy cô tới liền cười nói: “Không phải kêu người không thoải mái sao, thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
“Nằm một lát thấy đỡ hơn rồi.” Cô nói, “Ở khách sạn chán quá nên ra ngoài hít thở không khí.”
Hà Huệ Tỷ: “Nên đi chơi nhiều vào, lát nữa giới thiệu cho cậu một soái ca.”
“Được.” Thi Tiểu Vận cong khóe môi.
Đêm đó Thi Tiểu Vận cùng với Huệ Tỷ chơi đến hai giờ sáng mới trở về khách sạn. Thi Tiểu Vận nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, không biết vì lý do gì mà tối nay cô tự nhiên đăng ảnh lên vòng bạn bè trên wechat, trong đó có một bức ảnh chụp cô cùng với em trai của Huệ Tỷ.
Hòa Huy khoác cánh tay lên vai cô, hai người nhìn về phía máy ảnh. Thật ra trước khi chụp bức ảnh này Hòa Huy đã lịch sự hỏi cô có ngại anh khoác tay lên vai cô không, Thi Tiểu Vận lắc đầu nói không sao.
Không thể không nói, Tiểu Trịnh chụp bức ảnh này rất được, có chút giống chụp ảnh bìa cho tạp chí.
Ngay cả Hà Huệ Tỷ cũng khen: “Bức này rất đẹp nha, đợi lát nữa gửi cho tôi, đúng lúc trên người Thi cũng mặc áo len, cũng là của cửa hàng chúng ta, có thể đặt làm ảnh chính luôn.”
Thi Tiểu Vận đăng ảnh trên wechat được hai phút thì Chu Sảng liền để lại bình luận dưới bức ảnh hỏi lúc nào cô quay lại, Thi Tiểu Vận trả lời cô: Ngày mai.
Thứ bảy ngày hôm đó Kì Du Dương gửi tin nhắn wechat cho Thi Tiểu Vận: Bảo bối, hôm nay có về được không?
Nhưng tin nhắn đó bị chìm xuống đáy biển, cho đến tận bảy giờ tối bữa tiệc sinh nhật của anh sắp bắt đầu cũng vẫn chưa nhận được tin nhắn của cô. Kì Du Dương vẫn nghĩ cô đang ở Nhật bận việc nên cũng bỏ qua chuyện này.
Thiệu Tử Khiên tối nay cũng tham gia tiệc sinh nhật của anh, huých bờ vai anh, nói: “Sao thế, Thi Thi không tới à, không phải hôm nay cô ấy về nước à?”
Miệng Kì Du Dương đang ngậm điếu thuốc, nghe thấy vậy anh liền híp mắt lại, nhìn về phía Thiệu Tử Khiên: “Hôm nay cô ấy về?”
“Đúng vậy, cậu không biết à, tôi nghe Chu Sảng nói thế.” Thiệu Tử Khiên ngạc nhiên nhướn lông mày.
Kì Du Dương không trả lời.
Thiệu Tử Khiên chậc chậc hai tiếng, thấy người khác gặp họa liền vui sướng: “Gì đây, Thi Thi biết hôm nay là sinh nhật cậu mà còn cho cậu leo cây, hai người chia tay à?”
Kì Du Dương nhả ra một làn khói, không cảm xúc nói: “Ai nói cho cậu là cô ấy biết hôm nay sinh nhật tôi?”
“Chu Sảng nói với cô ấy chuyện sinh nhật của cậu.” Thiệu Tử Khiên cũng hút thuốc, anh lấy điện thoại ra ý bảo, “Hay là tôi gọi điện hỏi Chu Sảng.”
“Bỏ đi.” Kì Du Dương nhếch khóe môi.
Anh cau mày lấy điện thoại ra, định gọi điện cho cô nhưng ngón tay dừng trên dãy số kia một lúc sau đó lại thoát ra khỏi danh bạ, gấp gáp như vậy thì hơi mất mặt. Cô thông minh như vậy, ngày hôm đó cô phải bay đến Nhật anh đã ám chỉ vài câu nhưng chắc là không muốn đến mà thôi.
Kì Du Dương bấm vào vòng bạn bè trên wechat, lướt qua mới nhìn thấy ảnh đăng tối qua của cô, cả trai lẫn gái, trong đó có một tấm cô chụp với một chàng trai, chàng trai kia khoác tay lên vai cô, lông mày cô hơi cong cong, trong mắt đều là ý cười, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
Kì Du Dương chửi thề một câu, tâm trạng không quá vui vẻ.
Triệu Hoằng Lâm cầm chén rượu qua, đi tới nói: “Thọ tinh*, qua đây chơi một trò đi, cứ ngồi lướt điện thoại không thấy chán à?”
*Thọ tinh: Người được chúc thọ, đón sinh nhật:)))
Kì Du Dương không hứng thú lắm: “Không chơi.”
Triệu Hoằng Lâm: “Gì đây, dù sao hôm nay tiên nữ cũng không tới đây, cậu còn sợ người ta biết hay gì. Từ lúc nào mà cậu không chơi nữa vậy, Dương Tử?”
Kì Du Dương nhướn mày, nhìn anh ta hai giây, anh nhếch khóe môi nói: “Được thôi, nếu hôm nay không khiến các cậu say tôi chính là cháu nội của cậu.”
“Được, chờ cậu gọi chúng tôi là ông nội.”
Kì Du Dương để điện thoại trên sofa, vừa uống vừa chơi cùng bọn họ, sau khi trêu đùa cùng bọn họ vài vòng Kì Du Dương cũng thua một lần, bị phạt ăn một chiếc bánh bích quy cùng với Hứa Tiêu Tiêu.
Kì Du Dương không có vấn đề gì, loại trò chơi này anh chơi cũng chán rồi. Nhưng lúc Hứa Tiêu Tiêu ngồi lên đùi anh, đột nhiên trong đầu Kì Du Dương nghĩ đến khuôn mặt của Thi Tiểu Vận, anh cau mày xua tan suy nghĩ này đi.
Triệu Hoằng Lâm còn trêu đùa: “Tiêu Tiêu, lần trước uống rượu giao bôi với Dương Tử, bây giờ còn ngồi lên đùi người ta, bước tiếp theo sẽ là gì đây?”
Có người trêu chọc: “Đưa vào động phòng luôn.”
Triệu Hoằng Lâm: “Nói gì vậy, Dương Tử có tiên nữ rồi, chẳng qua là hôm nay tiên nữ bận việc nên không có thời gian xuống trần gian mừng sinh nhật cậu ấy thôi.”
Kì Du Dương cầm lấy hộp khăn giấy trên bàn trà ném vào người Triệu Hoằng Lâm: “Cút đi.”
Hứa Tiêu Tiêu là người có tính cách táo bạo, vốn tưởng rằng Thi Tiểu Vận rất quan trọng với Kì Du Dương nhưng hôm nay là sinh nhật của anh cô lại không tới, nghĩ cũng không có vị trí gì quan trọng.
Tay Hứa Tiêu Tiêu ôm lấy cổ Kì Du Dương, có một người nhét chiếc bánh quy dài 10cm vào miệng của hai người, bên ngoài còn phủ một lớp socola.
Kì Du Dương và Hứa Tiêu Tiêu lần lượt ngậm hai đầu chiếc bánh quy, ánh mắt hai người đối diện nhau, biểu cảm trên mặt Kì Du Dương vẫn luôn lạnh nhạt, anh đối với trò chơi này muốn sao cũng được, anh biết bọn họ muốn xem cái gì nhưng tâm trạng của anh không được tốt lắm. Đối với cô gái trước mắt này cũng không có hứng thú, hiện tại anh chỉ chờ tới giữa, anh chỉ cần há miệng cắn đứt một cái là được.
Kì Du Dương nghĩ là như vậy nhưng lại không biết cô gái kia vẫn còn tâm tư với anh, lúc anh còn chưa kịp há miệng cắn đứt cô gái kia đã nhanh chân trước, cắn nốt miếng bánh còn lại vào trong miệng, thuận lợi hôn lên môi của anh.
Người trong phòng bao xem náo nhiệt điên cuồng huýt sáo.
Kì Du Dương nghiêng đầu né tránh nụ hôn của cô ta, anh tiện tay rút hai tờ khăn giấy trên bàn lau vết son dính ngoài miệng, biểu cảm trên mặt anh không tốt lắm.
Hứa Tiêu Tiêu đứng dậy từ trên đùi Kì Du Dương, cười nói: “Ngại quá, chiếm tiện nghi của soái ca rồi.”
Kì Du Dương nhếch khóe môi nhưng cũng không dễ tức giận.
Trong phòng bao vang lên giọng của Triệu Hoằng Lâm: “Dương Tử, tiên nữ của cậu đến rồi.”
Kì Du Dương ngước mắt lên, nhìn thấy Thi Tiểu Vận đứng ở bên ngoài nhóm người, cô khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh.
Mặt Kì Du Dương biến sắc, Thi Tiểu Vận chỉ lạnh lùng nhìn anh một cái sau đó liền xoay người ra khỏi phòng bao. Kì Du Dương thấp giọng chửi một câu, sau đó từ ghế sofa đứng dậy đuổi theo.
Thi Tiểu Vận cũng không đi xa, cô đứng ở cửa chờ anh, thấy anh đi ra cô đưa hộp quà trong tay tặng cho anh, trên mặt không có biểu cảm gì: “Sinh nhật vui vẻ.”
Kì Du Dương nhìn cô một cái, đưa tay nhận lấy, sau đó lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh của cô: “Kì Du Dương, mối quan hệ giữa chúng ta đến đây thôi.”
Kì Du Dương cau mày, nhìn chằm chằm cô: “Đây là ý gì?”
“Chấm dứt mối quan hệ bạn giường.” Cô trào phúng cong khóe môi, “Cũng không cần đợi đến mười lăm ngày nữa, anh cũng không cần phải lo lắng em dùng khổ nhục kế để bám lấy anh. Em không phải là cô gái mười bảy mười tám tuổi để anh trêu đùa, em đã bị anh dỗ dành đến mất phương hướng, không tim không phổi để anh chơi đùa.”
Tay Kì Du Dương nhét trong túi quần, nhìn cô chằm chằm một lát, cười lạnh lùng: “Em nghĩ về anh như vậy sao?”
“Nếu không thì sao?” Cô ngẩng mặt lên hỏi anh, “Em nên nghĩ về anh như thế nào đây?”
Cô rút tay về, xoay người muốn rời đi, Kì Du Dương nắm chạt lấy tay cô, cảm thấy có chút khó chịu: “Chuyện tối nay, anh có thể giải thích.”
“Không cần, còn có bạn cùng phòng người Quảng Đông kia của anh nữa, đừng làm phiền tới tôi.”
“Là sao?” Anh nhăn mày lại, “Cậu ta quấy rối gì em?”
“Anh ta chẳng phải là đối tác của anh sao, anh tự đi hỏi anh ta đi.”
—————
Edit: Cá heo nhỏ.