Hai người cười đùa cãi vã, anh đè lên người cô, dùng ngón tay vuốt ve cái trán của cô, trầm giọng nói: “Tối nay ngủ ở đây nhé?”
Thi Tiểu Vận ở bên cạnh đã ngủ say, cô cong mình, mím môi, cả người bao bọc trong chăn, trông cô càng gầy hơn. Trước khi đi ngủ, cửa kính không được đóng lại, chỉ kéo một tấm rèm mỏng che lại, dưới tầng thỉnh thỉnh có tiếng ô tô đi qua. Cô bất mãn cau mày, nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, sau đó vùi mặt vào trong ổ chăn.
Kì Du Dương nhấc chăn xuống giường, lấy chiếc áo sơ mi vứt ở trên bàn cạnh giường mặc vào. Thật ra Kì Du Dương không có thói quen mặc áo khi đi ngủ, nhưng trước khi đi ngủ Thi Tiểu Vận lại nũng nịu bắt anh mặc áo vào, còn ngây thơ hù dọa nếu anh không mặc áo thì cô sẽ quay về phòng của mình.
Kì Du Dương không để ý nhưng cô nhìn cô kiêu ngạo nắm chắc sẽ giành phần thắng nên anh không đành lòng nhìn cô thất vọng. Anh lấy từ trong vali lấy ra một chiếc áo khoác ngắn tay màu trắng, quỳ trên giường, tiến tới hôn lên môi cô, nói: “Cái gì cũng nhìn thấy rồi, bây giờ còn ngang ngược nữa?”
Thi Tiểu Vận nói đùa với anh: “Anh không nghĩ đến lúc nửa đêm em tỉnh lại, coi anh giống như là trai bao à?”
Kì Du Dương lười biếng nhấc khỏi người cô, híp mắt suy nghĩ, nói: “Muốn mua dâm anh à, nhưng tiếc là em không đủ tiền trả.”
......
Kì Du Dương đóng cửa kính lại, ngăn chặn âm thanh ồn ào bên ngoài, kéo thêm lớp rèm dày, căn phòng lập tức tối sầm.
Điện thoại của Thi Tiểu Vận đặt trên tủ đầu giường bỗng dưng sáng lên, cùng với tiếng rung nhẹ. Kì Du Dương từ trước đến nay chưa bao giờ là người có đạo đức, anh tiện tay cầm điện thoại lên, đọc trộm tin nhắn của cô mà không hề cảm thấy xấu hổ, màn hình hiện lên hai tin nhắn mới liên tiếp nhảy ra.
Bùi Hoài: Ngủ với người nào!
Bùi Hoài: Bảo bối, em đừng cố ý khiêu khích anh, anh đã nói đều là hiểu lầm, anh và cô gái kia không có quan hệ gì cả.
Kì Du Dương nhướn mày, đăng nhập vào wechat của cô, khung trò chuyện hiện trên đầu tên là Bùi Hoài, Kì Du Dương nhấn vào cuộc trò chuyện của hai người, anh chậc lưỡi nhẹ, nhìn người phụ nữ đang ngủ ngon giấc ở trên giường, hơi hơi nhíu mày.
Kì Du Dương thật sự không ngờ tới sẽ nhìn thấy một bức ảnh khỏa thân của mình, nhưng khuôn mặt của anh chụp không được rõ, thực ra là do người chụp cố ý. Nhưng chỉ cần bức ảnh khỏa thân cùng với dấu răng trên vai, uy lực cũng đủ lớn. Chắc chắn lúc đó anh đã ngủ quên, nằm trên giường, gối lên chiếc gối màu trắng, tóc rối bù xù.
Kì Du Dương xóa hai tin nhắn Bùi Hoài vừa gửi, lúc này mới lười biếng thoát khỏi wechat của cô, đặt điện thoại lên tủ đầu giường.
Lúc Kì Du Dương tỉnh lại trời đã sáng, anh trở mình ôm lấy khoảng trống, người bên cạnh đã không thấy đâu, không biết Thi Tiểu Vận đã tỉnh dậy từ lúc nào, trong phòng cũng không nghe thấy tiếng của cô, chắc là đã trở về phòng của mình.
Kì Du Dương thấp giọng chửi thề một câu, nằm lại trên giường, anh lấy điện thoại nhắn tin cho cô: Chơi xong liền trốn, không trả tiền giường à?
Thi Tiểu Vận tắm nước ấm xong đi ra, cảm thấy cơ thể ấm áp lên không ít. Lúc ngủ Kì Du Dương rất không ngoan, Thi Tiểu Vận bị tỉnh dậy vì lạnh, tỉnh lại thấy chăn bị anh ôm hết vào người. Thi Tiểu Vận dở khóc dở cười, nhưng thấy khi anh ngủ trông vô hại, lòng nhân từ trong Thi Tiểu Vận trội dậy nên không nhẫn tâm đánh thức anh.
Cô hít mũi, cầm cốc nước trên đầu giường vừa uống vừa chậm rãi đọc tin nhắn chưa đọc. Đêm qua lúc hai ba giờ sáng khi cô gửi bức ảnh kia, Bùi Hoài liên tục gửi tin nhắn và gọi điện đến không ngừng, cho đến tận sáu giờ sáng mới yên tĩnh lại.
Theo như góc nhìn của anh ta, chẳng qua là Thi Tiểu Vận cố ý lấy ảnh của người khác để kích động anh ta mà thôi, anh ta không tin Thi Tiểu Vận lên giường cùng người đàn ông khác. Thật ra Thi Tiểu Vận có chút ngạc nhiên khi Bùi Hoài tự tin mù quáng như vậy, anh ta dựa vào đầu mà cho rằng anh ta có thể ngoại tình với một người phụ nữ khác còn cô thì một mực yêu anh ta.
Tối qua, Kì Du Dương hỏi cô có phải rất thích bạn trai cũ không, Thi Tiểu Vận chọn thử thách, không phải bởi vì cô có tình cảm sâu đậm với Bùi Hoài mà là cô đột nhiên phát hiện ra cô không thích Bùi Hoài đến mức như vậy, nhưng cô không cần thiết phải nói chi tiết việc này cho Kì Du Dương biết.
Thi Tiểu Vận từ trước đến giờ đã trải qua hai mối tình, nói về đoạn tình cảm ghi nhớ nhất cũng chỉ là mối tình đầu mà thôi.
Thi Tiểu Vận nằm trên giường, chỉnh lại bức ảnh cô chụp mấy hôm trước, giống như những bức ảnh cuộc sống bình thường, cô vào app chỉnh ảnh, thêm một số bộ lọc và văn bản, sau đó đăng lên weibo.
Thi Tiểu Vận không thường xuyên đăng ảnh lên weibo, ngoài tài khoản chính chuyên đăng về quảng cáo cô còn có một tài khoản phụ. Tài khoản phụ của cô hầu như tuần nào cũng đăng một bài, nội dung bên tài khoản phụ sống động hơn, Thi Tiểu Vân cũng giống như những cô gái nhỏ khác thích chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình. Sau khi Thi Tiểu Vận chỉnh ảnh xong và lưu vào album, đăng nhập vào tài khoản phụ, đăng bức ảnh cô đang vuốt ve một chú mèo ở ven đường lên.
Bức ảnh này được chụp sau khi cô và Kì Du Dương chơi xong trò sự thật hay thử thách, bọn họ đi mua đồ ăn đêm ở gần đó. Kì Du Dương chụp cho cô, khi đó cô đang mặc áo khoác đen của anh, ngồi xổm trên mặt đất, đưa tay ra trêu chọc con mèo.
Con mèo nhỏ nằm ở dưới gầm xe, Thi Tiểu Vận cầm một miếng thịt giăm bông ra trêu nó, mèo bị cô dụ ra ngoài. Lúc cô đưa tay ra sờ đầu con mèo, tự nhiên có một ánh sáng chói lóa.
Cô hơi nhắm mắt lại, cau mày nhìn về phía Kì Du Dương, mở to đôi mắt nhìn anh: “Anh làm gì thế?”
Kì Du Dương cũng mặc một chiếc áo khoác màu xám, kéo khóa cao đến tận trên cùng, anh hơi cúi đầu nghịch điện thoại, cằm anh bị cổ áo dựng thẳng che kín. Anh nhìn về phía cô, nói: “Nhiếp ảnh gia chụp ảnh miễn phí cho em.”
Thi Tiểu Vận đứng dậy, phủi phủi hai tay, tiến đến bên cạnh anh nhìn. Không thể không thừa nhận rằng kỹ thuật chụp ảnh của anh rất tốt, bức ảnh này đẹp kém gì mấy nhiếp ảnh gia chụp tỉ mỉ, mắt cô sáng lên: “Chụp không tồi, lát nữa gửi cho em.”
Cô cúi đầu, vài sợi tóc vương vãi trên vai vì dựa sát vào anh, đuôi tóc của cô cọ vào mu bàn tay của anh, có chút hơi ngứa. Anh cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phải vào tai cô, nói đầy ẩn ý: “Nếu muốn chụp cái khác, cũng có thể tìm anh.”
Dường như Thi Tiểu Vận nghĩ đến điều gì đó, cảnh giác nhìn anh: “Vừa nãy anh không quay hình lại chứ?”
Cô nhắc đến chuyện phát sinh ở khách sạn, Kì Du Dương nghe vậy liền lấy một tay ôm lấy vai cô, anh ôm chặt cô, thì thầm: “Nghĩ anh như vậy?”
“Đây không phải là em chưa hiểu hết về anh à?” Thi Tiểu Vận không cho là đúng, lại nói thêm, “Chúng ta quen nhau còn chưa đến một tuần.”
“Được thôi.” Anh đột nhiên kéo lấy cổ tay của cô, dắt cô đi về hướng khách sạn, “Bây giờ chúng ta về khách sạn hiểu sâu sắc nhau hơn một chút.”
Anh bước nhanh như bay, Thi Tiểu Vận bước theo không kịp, cô cầm tay anh, rất khôn ngoan liền đáng thương cầu xin tha thứ: “Em nói bậy rồi, được không?”
Kì Du Dương dừng bước lại, nhìn cô, nói: “Nếu không thì sao, vẫn là anh sai?”
“Là em sai.” Kẻ thức thời là người tuất kiệt*, Thi Tiểu Vận ngoan ngoãn nhận sai.
*Người hiểu rõ thời thế mới là người tài.
Chưa đầy năm phút sau khi bức ảnh sờ mèo kia được đăng tải lên weibo liền có năm mươi cái bình luận, tài khoản phụ của Thi Tiểu Vận không có nhiều người theo dõi, chỉ có hơn hai mươi nghìn người theo dõi, phần lớn là fan cứng, lặng lẽ theo dõi.
Trong nhóm ZSMS, Trình Khải gọi bọn họ đến một quán mỳ nhỏ gần đó ăn sáng, nói cạnh khách sạn có một tiệm mì lâu đời, anh đã đặt bàn, bảo họ nhanh chóng qua đó ăn sáng.
Tiệm mì lâu đời nằm ở phía đối diện khách sạn, đi bộ mười phút là tới.
Thi Tiểu Vận sửa soạn một chút rồi ra ngoài. Lúc cô tới cửa, Kì Du Dương đã ngồi ở trong tiệm, chiếc áo anh mặc trên người chính là chiếc áo đen hôm qua cô cùng anh xuống dưới tầng đi mua đồ ăn khuya, cũng không biết đó có phải cố ý hay không.
Lúc cô đi vào nghe thấy Trình Khải hỏi anh: “Tối qua giữa chừng cậu đi đâu vậy?”
“Quay về khách sạn.” Kì Du Dương vừa nói vừa nghịch điện thoại.
Trình Khải đang muốn nói gì đó thì thấy Thi Tiểu Vận đi vào, anh vẫy vẫy tay, nói: “Em gái, bên này.”
Mười hai người bọn họ ngồi quanh một chiếc bàn tròn lớn. Trình Khải kéo chiếc ghế nhựa bên cạnh ra, nói: “Ngồi đây.”
Thi Tiểu Vận không quan tâm lắm, nhưng khi cô vừa mới ngồi xuống bên cạnh Trình Khải, Kì Du Dương ở phía đối diện liền nâng mắt lên liếc cô một cái, sau đó lại bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Thi Tiểu Vận gọi một phần mỳ thịt bò nhỏ, bình thường buổi sáng cô không ăn gì, chậm chạp mãi mới ăn xong một phần mì. Cô rút hai tờ giấy lau khóe miệng, quay về chuẩn bị thu dọn lại hành lí.
Khi đi ngang qua Kì Du Dương, anh đột nhiên giơ tay ra nắm lấy cổ tay cô, nói: “Chờ anh ăn xong.”
Bầu không khí trên bàn nhất thời có chút vi diệu, mấy người liền nghi hoặc đảo quanh giữa hai người bọn họ, Thi Tiểu Vận rút tay về, nói: “Anh còn chưa tỉnh rượu ư?”
Kì Du Dương ngẩn người, lông mày hơi nhíu nhíu, có chút tự giễu cười cười.
Tề Minh nhìn Thi Tiểu Vận đi xa, lúc này mới vui sướng khi người khác gặp họa: “Anh Dương, không phải là anh đang tán chị Thi Thi đó chứ? Chị Thi Thi không dễ theo đuổi đâu, tên Bùi Hoài kia theo đuổi một năm chị mới theo đuổi được chị Thi Thi đấy.”
Kì Du Dương ở trong xe chờ Thi Tiểu Vận, hút gần hết điếu thuốc Thi Tiểu Vận mới từ cửa khách sạn đi ra, Kì Du Dương không xuống xe giúp cô cất vali, thờ ơ nhìn cô một mình cất vali vào trong cốp xe, đợi cô mở ghế phụ lái ra ngồi vào.
Lúc này Kì Du Dương mới không nhanh không chậm nói: “Vừa rồi em có ý gì?”
Thi Tiểu Vận thắt dây an toàn, quay sang nhìn anh, rất biết điều nói: “Em không muốn nhóm Trình Khải biết chuyện của chúng ta, dù sao thì sau khi quay về Bắc Kinh, lúc đó chúng ta đã kết thúc, như vậy sẽ không gây rắc rối cho chúng ta.”
Cô còn nói: “Nhiều chuyện không bằng một chuyện, đây không phải là cách giải quyết tốt nhất sao?”
Lông mày của Kì Du Dương khẽ cử động, anh nhìn cô chằm chằm một lát, quay đầu đi, ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Được.”
—————
Lời của tác giả:
Sao nào, thích không?
Edit: Cá heo nhỏ.