• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thi Tiểu Vận khẽ xùy một tiếng, đợi bàn tay lạnh buốt của cô ấm dần lên cô mới rút tay lại, cô ngẩng đầu nhìn anh, không nhanh không chậm nói: “Đây là lần thứ mấy anh ủ ấm tay cho con gái rồi?”

Kì Du Dương quay đầu cười một tiếng, anh  nhìn thoáng qua ánh đèn đường bên cạnh, sau đó ánh mắt lại dừng trên gương mặt của Thi Tiểu Vận. Anh lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, có chút thất vọng nói: “Hay phá hỏng bầu không khí quá, chị à.”

Thi Tiểu Vận ồ một tiếng, nói: “Vậy sao?”

Kì Du Dương vứt điếu thuốc đi, hơi nheo mắt, nói: “Quay về xe đi.”

Không khí có chút thay đổi, Thi Tiểu Vận ừ, quay đầu đi, có vài sợi tóc bay qua mặt cô, cô ôm hai tay, ngăn cản gió đêm lạnh thấu xương, nhấc chân đi về phía chiếc xe thể thao Bugatti màu xanh nhạt.

Kì Du Dương đi cách phía sau một bước, anh mím môi, nhìn chằm chằm dáng người của Thi Tiểu Vận, nhấc chân đá nhẹ hòn sỏi dưới đường, sau đó mới chậm chạp đi theo.

Trong vài bước đi ngắn ngủn, Thi Tiểu Vận bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó, lúc cô và Trình Khải đang ngồi trên xe, Trình Khải say rượu nói với cô: “Cậu cũng có thể thử cách này một lần?”

Trình Khải rất hiểu Thi Tiểu Vận, cô là một người rất thích phiêu lưu mạo hiểm, mặc dù nó không phù hợp vơi tính cách nội liễm của cô. Đối với hình xăm trên cổ tay, lúc đó đang là sinh viên năm nhất, nhất thời ngẫu hứng muốn đi xăm nên sáng sớm hôm sau là phải đi. Hoặc nói cách khác là cô hành động theo cảm tính, không lý trí, không vững vàng.

Thi Tiểu Vận sống 25 năm trên đời này chuyện bốc đồng duy nhất đó chính là xăm kín cổ tay phải của mình, nhưng cô chưa từng hối hận.

Thi Tiểu Vận đến chỗ đỗ xe, đưa tay mở cửa xe định kéo ra. Cửa xe nhẹ nhàng mở ra, chế độ sưởi ấm bên trong xe vẫn được mở, vừa rồi lúc anh đi tìm cô không khóa xe lại.

Thi Tiểu Vận kinh ngạc, khu dịch vụ rất đông nhưng người này lại không sợ bị trộm. Cô lên xe, đóng cửa xe lại, hít mũi một cái.

Lúc này trời bắt đầu đổ mưa, nhìn thấy mưa càng ngày càng to hơn, Thi Tiểu Vận vẫn đang suy nghĩ người này sao vẫn còn chưa quay lại.

Giây tiếp theo, bỗng thấy dáng người của Kì Du Dương đi vòng qua kính chắn gió đằng trước, trên tay anh vẫn cầm túi mỹ phẩm của cô. Sau đó anh mở cửa ghế lái xe, gió mang theo mưa phùn thổi vào khi anh mở cửa ra, sau đó lại đóng cửa lại, tất cả đều bị chặn ngoài cửa xe.

Thi Tiểu Vận vừa mới ngủ một giấc nên bây giờ vẫn chưa buồn ngủ, cầm điện thoại ra lướt weibo. Kì Du Dương giơ tay ấn một cái nút, trần xe tự động mở ra, hai người nhìn bầu trời tối đen qua một lớp kính trong suốt.

Nước mưa rơi vào trần xe có thể nghe thấy âm thanh rõ ràng.

Kì Du Dương đưa điện thoại ra, vẻ mặt anh tự nhiên, giống như bầu không khí cứng ngắc vừa nãy ở bên ngoài chỉ là ảo ảnh, chỉ là hiểu lầm mà thôi, anh hứng thú nói: “Weibo của cô là cái nào, tôi xem một chút?”

Thi Tiểu Vận cầm lấy điện thoại của anh, nhập tên weibo của cô vào, chờ weibo hiện nich của cô ra cô mới đưa điện thoại trả lại cho anh.

Kì Du Dương trực tiếp ấn theo dõi, giây tiếp theo weibo của Thi Tiểu Vận liền hiện ra thông báo có người mới theo dõi. Kì Di Dương tùy ý lướt weibo của cô, có hướng dẫn trang điểm, cũng có một ít quảng cáo. Cô có khoảng 4 triệu fan hâm mộ, mặc dù chỉ là quảng cáo nhưng cũng có gần mười nghìn bình luận, xem ra ở trên weibo cô rất nổi tiếng.

Kì Du Dương tùy tiện ấn vào một bài đăng gần đây của cô, dưới đó có không ít người để lại bình luận, đều gọi cô là vợ gì đó. Kì Du Dương cầm điện thoại, ghé sát vào cô, nói: “Sao người này gọi cô là vợ, cô thích con gái à?”

“Nếu thế thì sao?” Cô nhìn anh, cố ý nói vậy.

“Vậy không phải tôi bị lật thuyền trong mương sao?” Anh nói đầy ẩn ý.

Thi Tiểu Vận không trả lời, Kì Du Dương có chút nghiêm túc, dùng ngón tay gõ nhẹ lên trần xe, nói: “Ngủ không?”

Thi Tiểu Vận lắc đầu, anh quay đầu sang nhìn cô, nói: “Vậy chơi một trò?”

“Trò gì?”

“Trò mỗi người nói mười câu nói thật.”Anh  nói.

Thi Tiểu Vận thoải mái đồng ý, dù sao bây giờ cô cũng chưa buồn ngủ, cô cởi giầy, ôm đầu gối hỏi: “Ai bắt đầu trước.”

Kì Du Dương đưa tay ra: “Ưu tiên con gái.”

Thi Tiểu Vận nhướn mày, suy nghĩ một lát, nói: “Tôi lái xe rất tệ.”

Kì Du Dương nhướn mày, cười như không cười: “Đây không phải là cô đang ám chỉ đoạn đường tiếp theo, tôi đều phải lái xe?”

Thi Tiểu Vận lắc đầu cười, nhắc nhở anh: “Đến anh.”

“Tôi hát tiếng Quảng Đông không tệ.” Kì Du Dương nói.

Thi Tiểu Vận: “Tôi chưa từng ngoại tình.”

Kì Du Dương: “Tôi cũng chưa từng ngoại tình.”

Thi Tiểu Vận khẽ nhíu mày, cô tự nhiên nghiêm túc, tính trẻ con nổi lên: “Anh đừng học theo tôi.”

Anh nở nụ cười, dang hai tay ra, vẻ mặt dung túng: “Được.”

Hai người cứ qua lại vài lần như vậy, Kì Du Dương nhìn cô, nói: “Tôi thích gương mặt của em.”

Thi Tiểu Vận: “Tôi không thích gương mặt của anh.”

Kì Du Dương nhướn mày mỉm cười, chậm rãi ồ một tiếng, sau đó anh nén cười, có chút thận trọng nói: “Vừa nãy không phải tôi bỏ mặc em.”

Thi Tiểu Vận ngẩn người, anh đang giải thích lúc đang ở ngoài anh nói câu “Quay về xe đi.” Thật ra vừa rồi trên xe cô cũng suy nghĩ lại bản thân, dù sao thì cô và Kì Du Dương cũng không có quan hệ gì, cho nên nói những lời vui đùa như vậy không phù hợp.

Sau đó, Thi Tiểu Vận lại nghe anh nói: “Tôi chỉ làm ấm tay cho em.”

Thi Tiểu Vận nói: “Nên đến tôi rồi, không phải sao?”

“Đến em.”

Thi Tiểu Vận: “Anh hát tiếng Quảng Đông rất dễ nghe.”

Hai người nhìn nhau cười, ngoài cửa sổ mưa như trút nước, Thi Tiểu Vận ôm cánh tay, cô mím môi cười. Trong xe lại bật bài ‘Vô lại’: “Tại sao em lại chọn tôi, tôi là một kẻ vô lại, sống nửa đời người rồi vẫn là tên thất bại, nhưng em thà chết vẫn không bỏ tôi, cùng tôi cười bước qua mọi gian nan......”

Nhóm bọ họ qua đêm ở khu dịch vụ, đây cũng chính là điều mới mẻ nhất thời. Đêm qua lạnh cóng ở trên xe, tối nay có nói gì cũng không chịu qua đêm ở khu dịch vụ nữa.

Vừa hay bạn thân của Trình Khải mới mở một quán bar, mấy người dự định đặt phòng khách sạn ở trong thành phố, sau đó buổi tối đi chơi một đêm.

Kì Du Dương lấy vali của Thi Tiểu Vận từ trong cốp xe ra, hai người đi vào khách sạn, Trình Khải ném cho hai cái thẻ phòng, nói: “Hai người, tối sáu giờ đến quán bar.”

Kì Du Dương nhận lấy, đưa một cái cho Thi Tiểu Vận, cao giọng nói: “Cảm ơn.”

Thi Tiểu Vận lấy thẻ phòng mở cửa, cô tính toán đi tắm trước, sau đó ngủ bù. Tối qua cô tỉnh lúc ba giờ sáng, sau đó lại không ngủ được tiếp, cô chơi trò mười câu nói thật với Kì Du Dương xong, hai người lại ở trên xe xem một bộ phim để giết thời gian, mãi tới khi trời gần sáng, cô mới nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Cô mở vali ra, lấy quần áo để thay rồi vào phòng tắm.

Lúc Thi Tiểu Vận tắm xong ra ngoài, điện thoại cô đặt trên tủ đầu giường chuông báo tin nhắn wechat vang lên không ngừng. Thi Tiểu Vận cầm lên, trong nhóm ZSMS, mấy người đang đùa nhau, tin nhắn vẫn tiếp tục không ngừng.

Thi Tiểu Vận gửi tin nhắn cho Trình Khải sau đó để điện thoại ở chế độ im lặng, nhấc chăn lên ngủ bù. Bởi vì buổi tối đi quán bar nên có thể đến tận rạng sáng vẫn chưa về lại khách sạn.

Cô ngủ thẳng đến ba giờ, bị âm thanh của chuông ngoài cửa đánh thức, Thi Tiểu Vận nhấc chăn lên, đi mở cửa.

Kì Du Dương đứng ngoài cửa, trên tay đang cầm hộp đồ ăn, nói: “Bị tôi đánh thức à?”

Thi Tiểu Vận không che giấu gật đầu, cô xoay người vào phòng, Kì Du Dương đi vào theo, đặt túi đựng đồ ăn bằng giấy kraft lên bàn trà, nói: “Mang cho em chút sushi.”

Thi Tiểu Vận nói cảm ơn, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Bây giờ cô mới tỉnh ngủ, có chút đói bụng bởi vì giữa trưa cô không ăn cơm. Cô ngồi xuống sofa, mở miếng dán niêm phong trên hộp đồ ăn ra, lấy sushi ra, thuận tiện lấy ra một tờ giấy trên đó viết một dãy số điện thoại đi kèm là biểu cảm hoạt hình.

Thi Tiểu Vận đoán nó được viết cho Kì Du Dương, cô đưa cho anh, nói: “Có người đưa số điện thoại cho anh.”

“Cái gì?” Anh hơi hoang mang nhận lấy tờ giấy trong tay cô, nhìn lướt qua, mặt không cảm xúc vo tờ giấy ném vào thùng rác.

Thi Tiểu Vận cười đùa anh: “Không gọi một cái sao, người ta có thể đang chờ anh gọi điện đấy.”

“Hay là, em giúp tôi gọi một cuộc.” Anh thâm hiểm khó lường nói.

“Không thèm.” Thi Tiểu Vận lắc đầu, gắp một miếng sushi đưa vào miệng, nói, “Nếu cô bé đó hỏi tôi là ai, tôi biết nói gì bây giờ?”

Anh cũng ngồi ở trên sofa đối diện cô, anh cầm nước trái cây chưa mở ở trên bàn. Anh cắm ống hút vào rồi đưa cho cô, khẽ mỉm cười: “Em cứ nói tôi đang đợi điện thoại của cô là được.”

—————

Edit: Cá heo nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK