Kì Du Dương buông lỏng cánh tay khoác trên vai cô, dùng giọng điệu khiển trách dịu dàng nói: “Em có ngốc hay không vậy? Em không thấy trên tay cậu ta đeo cái gì à, là Zenith đấy. Người ta chỉ là muốn hưởng thụ niềm vui cuộc sống mà thôi, cũng đâu phải dựa vào đó kiếm sống đâu, nếu cho nhiều hơn người ta còn tưởng em đang coi thường họ đấy.”
Thi Tiểu Vận không chú ý tới điểm đó, cô không khỏi nhìn chằm chằm anh hai giây, vốn dĩ nghĩ anh ỷ vào gia đình có điều kiện mà làm xằng bậy, không ngờ anh lại tinh tế như vậy. Cô nửa thật nửa đùa trêu chọc anh: “Xem ra anh cũng không phải là một cái gối thêu hoa*”.
*Đẹp nhưng không có tài.
“Coi thường ai vậy.” Anh rũ mắt nhìn cô một cái, đưa tay nắm gáy của cô, thản nhiên nói: “Có phải em cho rằng anh là đời thứ hai ngu dốt chỉ biết tiêu tiền của gia đình thôi đúng không?”
“Chẳng lẽ không đúng à?” Cô nói đùa với anh.
Kì Du Dương cúi đầu cười hai tiếng, thản nhiên nói: “Đúng, sao lại không chứ.”
Hai người quay trở lại xe, Thi Tiểu Vận lấy điện thoại ra, muốn xem giờ một chút mới phát hiện không biết điện thoại hết pin tự động tắt từ bao giờ. Cô nhìn Kì Du Dương, cô cắn môi dưới, hỏi: “Trên xe anh có dây sạc không?”
Kì Du Dương giơ tay chỉ hộc đựng đồ trước mặt cô: “Mở ra, anh nhớ bên trong có, em thử tìm xem.”
Thi Tiểu Vận nghe lời làm theo, quả nhiên tìm được dây sạc, cô cắm nó vào ổ cắm USB trên ô tô, điện thoại vừa lên nguồn liền nhảy ra vài tin nhắn wechat, còn có mấy cuộc gọi nhỡ của Trình Khải.
Thi Tiểu Vận nhấn vào wechat kiểm tra tin nhắn, trong nhóm ZSMS Trình Khải hỏi cô đi đâu rồi, nói nhóm bọn họ mua bánh sinh nhật cho cô, định làm loạn phòng cô nhưng không thành công.
Tề Minh: Anh Dương cũng không ở phòng, chị Thi Thi, không phải là chị đi ra ngoài với anh Dương đó chứ.
Lúc Thi Tiểu Vận chuẩn bị trả lời tin nhắn thì chuông điện thoại vang lên, tên ghi chú là Trình Khải. Thi Tiểu Vận nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, do dự không biết có nên nhận hay không.
Kì Du Dương vươn tay ra lấy điện thoại của cô, ấn tắt màn hình, lại đưa cho cô, nói: “Không biết giải thích như thế nào thì đừng nhận.”
Thật ra Thi Tiểu Vận cũng không muốn nhận lắm, cô cầm lại điện thoại, bật chế độ máy bay, thản nhiên nói: “Có phải anh đã từng tắt điện thoại của rất nhiều cô gái rồi không?”
Kì Du Dương nhướn mày: “Cái này cũng bị em nhìn ra?”
Thi Tiểu Vận quay mặt đi, hơi cong môi. Cô đặt điện thoại vào chỗ để điện thoại cạnh chỗ để tay, hỏi: “Tiếp theo đến chỗ nào?”
“Lên núi.” Anh đạp chân ga, chậm rãi nói, “Mang em đi xem cảnh thành phố về đêm.”
Thi Tiểu Vận lấy thanh socola chưa ăn hết từ trong túi áo khoác ra, cô vừa mới cắn một miếng liền nghe thấy Kì Du Dương ngồi trên ghế lái nói: “Cho anh một miếng.”
Thi Tiểu Vận dơ miếng socola cắn dở ra, nói: “Em ăn qua rồi đấy, anh vẫn muốn?”
“Cũng đều hôn rồi, còn thiếu một miếng này ư?” Anh hơi nghiêng đầu, đánh giá cô một cái, nói: “Nhanh đi, cho anh một miếng.”
Thi Tiểu Vận giơ thanh socola ra, đưa đến bên miệng anh, anh hơi cúi đầu cắn một miếng, môi không cẩn thận chạm vào ngón tay cô, có chút ấm áp.
Thi Tiểu Vận như điện giật rút tay về, Kì Du Dương thấy vậy liền cười khẩy một tiếng.
Cô bọc chỗ socola còn lại nhét vào trong túi áo. Kì Du Dương thấy hành động này của cô, anh liền cười nói: “Anh phát hiện em rất thích hợp để lấy về làm vợ.”
Thi Tiểu Vận cởi đôi giày thể thao trên chân, ôm đầu gối nhìn anh: “Sao nào, muốn lấy em à?”
“Kết hôn với anh.” Anh mỉm cười, lắc đầu nói, “Kết hôn với người như anh, anh chỉ giữ được lời hứa trong ba phút thôi.”
“Vậy tốt nhất anh đừng bước vào hôn nhân.” Cô nói, “Ít gây họa cho những cô gái tốt.”
“Vậy em muốn kết hôn không?” Anh bỗng nhiên đem ánh nhìn về phía cô.
“Tới tuổi gặp một người thích hợp có lẽ sẽ lấy.” Cô cố ý nói như vậy.
Anh vuốt ve tay cô, ánh mắt có chút mê hoặc, nhẹ giọng trêu cô bằng giọng điệu ngả ngớn: “Vậy em kết hôn rồi anh có thể liên lạc với em không?”
Thi Tiểu Vận vùng ra khỏi tay anh, nhắc nhở anh: “Anh quên à, sau khi quay về Bắc Kinh chúng ta chia tay.”
“Đừng tuyệt tình như vậy chứ, mọi chuyện đều có thể xảy ra.” Anh không cho là đúng quay sang, sau đó lại nhìn tình hình giao thông trước mặt, giọng điệu nhẹ tênh, “Có thể chúng ta có duyên, gặp lại nhau hay không cũng không chắc chắn.”
“Bắc Kinh có hơn 20 triệu người, anh chắc chắn chúng ta có thể gặp lại không?” Cô hỏi.
“Cứ thử xem.” Anh châm một điếu thuốc, thái độ có phần thoải mái.
Thi Tiểu Vận suy nghĩ trong chốc lát, cô ngước mắt lên nhìn mặt anh, nghiêm nghị nói: “Như vậy đi, nếu trong nhóm ZSMS có tổ chức tiệc gì đó, chúng ta đều không tham gia, xem trong một tháng có thể gặp mặt hay không?”
“Không muốn gặp anh như vậy à?” Anh hỏi.
“Chúng ta đều quen Trình Khải, gặp nhau không phải rất dễ dàng sao?” Cô nói rất rõ ràng, “Cũng chỉ có như vậy mới có ý nghĩa, không phải sao?”
“Có thể.” Anh gật đầu.
Hai người coi đây như một trò chơi, về phần một tháng sau, kết quả đều phụ thuộc vào ý trời, đều này sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ.
Xe đi thẳng một đường lên núi, lúc này trên đường lên núi chỉ có duy nhất xe của bọn họ, bóng cây lướt qua trước mặt hai người. Thi Tiểu Vận nhìn ra ngoài cửa sổ, tất cả ngọn đèn của thành phố S đều nhìn thấy trong mắt.
Thi Tiểu Vận đã nhìn qua cảnh đêm thành phố vài lần, nhưng lần nào cô cũng bị choáng ngợp bởi hàng nghìn ngọn đèn tụ thành một mảng trông rất sống động. Nhưng đáng tiếc là vài năm gần đây kinh tế phát triển, không khí càng ngày càng ô nhiễm nghiêm trọng, sao trên bầu trời càng ngày càng ít gặp hơn.
Kì Du Dương dừng xe ở bãi đỗ xe, hai người xuống xe, bên tai là tiếng lá cây bị gió thổi, giống như tiếng thú hoang gầm rú, nghe có dọa người.
Thi Tiểu Vận không động tinh tiến sát bên cạnh Kì Du Dương hơn một chút, Kì Du Dương hiểu ra, mỉm cười nắm lấy tay cô, thấp giọng hỏi: “Sợ à?”
“Ừm, âm thanh này nghe có chút đáng sợ.” Cô cũng không che giấu.
Kì Du Dương cười giải thích: “Ở trên núi tiếng gió hơi to.”
Thi Tiểu Vận khẽ ừ.
Hai người đừng ở bãi đỗ một lát thì Thi Tiểu Vận bị gió thổi lạnh toàn thân, Kì Du Dương vừa nghe điện thoại xong quay người lại nắm chặt lấy tay cô, lúc này mới phát hiện tay của cô lạnh buốt, hai người liền quay về lại trong xe.
Kì Du Dương nói: “Đêm nay ngủ ở trên xe ngày mai dậy xem mặt trời mọc nhé?”
Thi Tiểu Vận cũng lười gây rối, gật đầu đồng ý.
Kì Du Dương nhớ ra, anh đẩy cửa xe ra, vòng xuống dưới cốp xe. Lúc anh trở lại trên tay cầm một chiếc áo bông màu đen đưa cho cô: “Đợi lát nữa buồn ngủ thì mặc vào.”
Thi Tiểu Vận mơ hồ ừm một tiếng, ánh mắt rơi vào vết sẹo mờ ở cuối lông mày anh, cô hỏi: “Kì Du Dương, vết sẹo kia của anh thật sự là như nào vậy?”
Anh hạ ghế lái xuống, nằm ngửa nhả một làn khói mỏng manh dưới ánh đèn. Dáng vẻ này của anh trông giống như một kẻ nghiện thuốc phiện ngày xưa.
Anh quay mặt qua, nói: “Không phải nói với em rồi sao, bị chồng bà ta bắt quả tang tẩn một trận.”
“Lừa quỷ à.” Cô không hài lòng với đáp án của anh.
Kì Du Dương mỉm cười, giọng điệu đứng đắn hơn vài phần, nói: “Lúc còn bé tranh nhau một cô bé với bạn cùng khu để cô ấy ngồi sau xe đạp mình, hai người đánh nhau một trận.”
Thi Tiểu Vận nói: “Xem ra hồi nhỏ anh rất không an phận nhỉ?”
“Vậy còn em?” Anh giơ tay nghịch mấy sợi tóc trên vai cô.
“Không thú vị bằng anh, chỉ có hai địa điểm là trường học và nhà, hằng năm lấy được giấy khen học sinh giỏi.” Cô nói.
“Xem ra em hồi nhỏ là một học sinh ngoan.” Anh nhướn mày, không biết xấu hổ nói, “Học sinh ngoan nên ở cùng với học sinh hư, lấy thừa bù thiếu, cùng nhau tiến bộ.”
Anh nói rất nghiêm túc nhưng ý tứ lưu manh rất rõ ràng.
Thi Tiểu Vận hít mũi một cái, nói: “Cô giáo đã dặn chúng ta phải tránh xa học sinh hư một chút, rất dễ học thói xấu.”
“Chậc, cô giáo này đã phá hư nhiều duyên phận tốt như vậy.” Anh nhếch môi, không đứng đắn nói.
Thi Tiểu Vận bị anh chọc cười, mắt cong lên, trong mắt hiện lên nụ cười ràng rỡ. Anh rung động, anh cúi xuống giữ lấy cằm cô, hơi thở của cô tràn ngập mùi khói thuốc thoang thoảng của anh.
Sau đó cô nghe thấy anh thấp giọng nói: “Nói thật đấy, muốn thử một lần ở trên xe không?”
—————
Lời của tác giả:
Hai người này rất lãng mạn.
Edit: Cá heo nhỏ.