Thi Tiểu Vận giương mắt nhìn về phía anh, không biết vì sao Kì Du Dương lại chắc chắn như vậy. Nhưng quả thật cô là kiểu người giống như anh nói, trong hai mối tình, khi cãi nhau cô không bao giờ cúi đầu dù chỉ một lần, chỉ chờ đối phương đến dỗ cô.
Thi Tiểu Vận bĩu môi, không hề có một chút chột dạ. Anh cố tình ép cô vào vách tường, lại muốn hỏi cô: “Anh nói có đúng không?”
Thi Tiểu Vận hừ một tiếng, nói: “Anh biết nhìn người quá nhỉ? Có phải anh với Trương Hiểu Thần phân tích về em đúng không?”
Kì Du Dương chống đầu lưỡi vào bên má, anh nghiêng đầu cười khẽ, lại nhìn chằm chằm cô hai giây, nói: “Thật đúng là không thể lừa được em, anh chưa bao giờ đề cập với Trương Hiểu Thần chúng ta là bạn giường.”
Ánh mắt của Thi Tiểu Vận có chút lạnh lùng, Kì Du Dương giơ tay xoa xoa mặt cô, nói: “Thật đấy, cậu ta tự đoán được. Lúc ở bệnh viện anh phải chăm sóc ông, bọn anh chơi game, cậu ta hỏi em có phải bạn gái anh không, anh đã nói là không phải.”
Thi Tiểu Vận nắm lấy bàn tay đang sờ trên mặt cô, thẳng thừng nói: “Vậy vẫn là do cách sống quá tệ của anh, người thông minh đều đoán được.”
Kì Du Dương đặt tay lên vách tường thang máy sát tai cô, cúi đầu cười hai tiếng, nhướn mày nhìn cô, mỉm cười: “Phải, em nói rất đúng, chị gái tốt bụng ơi, hay là thu phục em nhé?”
Mắt hai người nhìn nhau, trên môi anh nở nụ cười, Thi Tiểu Vận nhìn anh không chớp mắt.
Cửa thang máy mở ra, Kì Du Dương quay đầu lại nhìn, là một bà lão, Kì Du Dương rút tay đang chống bên cạnh sườn tai cô lại, anh dựa người vào góc tường, tư thế vẫn cà lơ phất phơ.
Bà lão tựa như không hài lòng với thái độ lưu manh của Kì Du Dương, thấp giọng nhắc nhở một câu: “Gấp như vậy sao không tới khách sạn mà đặt phòng, ban ngày ban mặt, đồi phong bại tục.”
Anh còn cố tình cười nói: “Bà à, sắp tới nhà cháu rồi, tới khách sạn đặt phòng chẳng phải là bỏ gần tìm xa sao?”
Bà lão có lẽ không giờ người trẻ bây giờ lại vô liêm sỉ đến như vậy, nhất thời không nghĩ ra từ gì để nói, tức giận mắng một câu: “Ranh con bố láo.”
Kì Du Dương cũng không tức giận, nhìn Thi Tiểu Vận. Ánh mắt hai người giao nhau, mắt Thi Tiểu Vận hơi cong lên, lộ ra một nụ cười.
Thang máy tới tầng mười năm, Kì Du Dương nắm tay Thi Tiểu Vận đi ra ngoài, khóe môi anh cong lên: “Nghe người khác mắng anh rất vui?”
“Bà ấy mắng không đúng à?” Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh.
“Đúng, anh là ranh con bố láo?” Vẻ mặt của Kì Du Dương lạnh lùng, lại thản nhiên hỏi cô, “Vậy em là gì?”
Thi Tiểu Vận giả ngu cười: “Chúng ta có quan hệ à?”
Kì Du Dương cười khẩy một tiếng: “Xuống giường liền trở mặt?”
“Đây chẳng phải quy tắc của trò chơi sao?” Thi Tiểu Vận nói.
Kì Du Dương nhập mật mã, cửa vang lên tiếng mở cửa. Kì Du Dương để cô đi vào trước, Thi Tiểu Vận đang định hỏi sao hôm nay anh lại khách sáo như vậy, nhưng cô vừa mới đi vào anh liền đè cô lên tủ đựng giày, ấn vào đầu gối cô, ánh mắt dừng ở ngực cô hai giây, nói: “Nhỏ lại rồi?”
Thi Tiểu Vận cúi đầu nhìn xuống, dưới chiếc áo kẻ caro của cô là chiếc áo cổ chữ U màu đen bó sát, trước người là đường cong lả lướt. Không biết tại sao anh vẫn cảm thấy nhỏ, cô đang địng ngẩng đầu thì Kì Du Dương giữ lấy mặt cô, dùng ngón tay nhéo nhẹ tai của cô, cắn vào môi cô, răng môi hai người chạm vào nhau, Kì Du Dương cạy mở hàm răng khép kín của cô, tiến vào cuốn lấy đầu lưỡi của cô.
Hơi thở của hai người dần nóng lên.
Thi Tiểu Vận ôm lấy cổ anh, khôi phục lại một chút lý trí: “Anh vẫn còn chưa tắm đâu.”
“Cùng nhau tắm.” Giọng nói của anh khàn khàn, nâng tay ôm lấy mông của cô, bế cô vào phòng tắm.
Hai người ở trong phòng tắm lăn lộn một hồi.
Lúc Thi Tiểu Vận trở lại, cô không mang theo đồ tẩy trang cùng với những mỹ phẩm khác nên đành phải dùng nước ấm rửa mặt mấy lần. Kì Du Dương nửa ngồi nửa nằm trên giường, đang cầm điện thoại chơi game.
Thi Tiểu Vận từ phòng tắm đi ra, cô quỳ một chân lên giường, nói: “Thật nhàm chán, muốn chơi một trò chơi không?”
Kì Du Dương rời mắt khỏi điện thoại, khóe miệng gợi lên một chút ý cười: “Chơi trò cởi đồ?”
Thi Tiểu Vận cầm chăn bọc lấy chính mình: “Không chơi, không muốn làm thêm lần nữa.”
Kì Du Dương nhíu mày, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: “Vừa rồi làm em không thoải mái à?”
Thi Tiểu Vận giả vờ suy nghĩ, sau đó giả vờ khó xử: “Có một chút.”
Kì Du Dương chậc một tiếng, giống như hơi có chút mất mặt, cho đến khi thấy mắt cô cong lên vì cười mới biết mình vừa bị trêu, yết hầu anh lăn lộn: “Trêu anh à?”
Thi Tiểu Vận nở nụ cười: “Mỗi lần anh làm, đều để tâm đến cảm nhận của đối phương à?”
“Bình thường.” Anh nói có chút mơ hồ.
Quả thật đêm nay cô có chút buồn chán nhưng lại hứng thú với các cô gái trước kia anh từng hẹn hò: “Những cô gái trước kia hẹn hò với anh có vẻ ngoài như thế nào, có ảnh không?”
Kì Du Dương nhướn mày, có chút khó tin: “Em thật sự muốn xem?”
Thi Tiểu Vận dựa sát vào anh, đuôi ngọn tóc mềm mại cọ vào tay anh, cô hỏi: “Không thể xem à?”
Kì Du Dương lắc đầu, mở ins của anh ra, giải thích: “Anh tìm đã, lâu rồi cũng không chơi cái này.”
Anh tìm năm phút mới thấy tài khoản của một cô rồi đưa cho cô xem, cũng là người Trung Quốc, ngũ quan không quá xuất chúng nhưng có khí chất quyến rũ và dáng người nóng bỏng. Thi Tiểu Vận lướt qua những bức ảnh PO gần đây của cô gái đó, trông có vẻ là một cô gái thú vị.
Thi Tiểu Vận trả lại điện thoại cho anh: “Anh trước kia đều thích dáng người kiểu như vậy?”
Lúc Kì Du Dương mới tới Úc du học quả thật thích mấy cô gái có thân hình nóng bỏng. Đàn ông luôn thích tìm kiếm những cái mới lạ, ba vòng nóng bỏng. Anh siết chặt tay cô, ánh mắt lộ ra vẻ khiêu khích: “Dáng người của em cũng không tệ.”
Thi Tiểu Vận không cảm kích, vô cùng hiếu kì: “Bọn anh đã hẹn qua mấy lần?”
Kì Du Dương nhếch khóe môi, cười cười, kín kẽ nói: “Em nên hỏi là hẹn trong bao lâu?”
“Vậy bao lâu?”
“Một tháng.”
Thi Tiểu Vận: “Sao lại không hẹn nữa.”
“Cô ấy muốn đổi sang mối quan hệ khác.” Kì Du Dương nói một cách bâng quơ.
“Người yêu?” Cô đoán.
Kì Du Dương gật đầu, lấy bao thuốc trên tủ đầu giường rút ra một điếu, đặt lên miệng châm lửa.
Thi Tiểu Vận nói: “Dáng người của người ta tốt như vậy sao lại không được?”
“Bạn giường chính là bạn giường, không phải là yêu đương.” Kì Du Dương rút điếu thuốc ra, đưa cho cô, Thi Tiểu Vận cúi người về phía trước, cầm tay anh hút một hơi, nghe thấy anh nói ở bên tai, “Hơn nữa, nếu bạn giường phát triển thành quan hệ người yêu rất khó giải quyết. Đa số con gái đều nghi thần nghi quỷ, khó tránh khỏi việc như em đang hẹn hò với cô ấy mà lại nghi ngờ sau lưng mình cô ấy hẹn hò với người khác, thế nào em cũng có tiền án.”
“Cho nên trong mối quan hệ với ba cô gái kia anh đều không phát triển thành quan hệ người yêu.”
“Anh không muốn tự tìm rắc rối.” Anh nhả ra một hơi khói, “Còn em, đây là lần thứ mấy hẹn?”
Thi Tiểu Vận híp mắt nói: “Lần đầu tiên.”
Kì Du Dương ngạc nhiên nhướn mày: “Em nghiêm túc?”
Thi Tiểu Vận vén tóc ra sau tai, nói: “Trình Khải đề xuất em có thể thử cách sống này một lần, giống mệt người giống như yêu đương.”
Miệng anh cắn điếu thuốc, nheo mắt nhìn cô, ngón tay chạm vào chân thon dài mềm mại của cô: “Vậy nên anh là đối tượng thử nghiệm của em?”
—————
Lời của tác giả:
Hơi kẹt nên có chút ngắn.
Edit: Cá heo nhỏ.