Bùi Hoài rất không thích Thi Tiểu Vận làm công việc này, tính cách của anh ta có hơi gia trưởng, không thích Thi Tiểu Vận xuất đầu lộ diện. Không chỉ một lần anh ta đã từng nói đùa với cô rằng cô ở nhà đợi anh ta nuôi.
Thi Tiểu Vận lạnh giọng cười, hỏi lại anh ta: “Dùng tiền nhà anh nuôi em sao?”
Bùi Hoài bị cô kích thích như vậy sắc mặt liền khó coi ngậm miệng lại.
Kì Du Dương lái xe, liếc nhìn người đang ngồi ghế phó lái bên cạnh. Thấy cô trầm mặc cầm điện thoại, vẻ mặt có chút đăm chiêu. Anh liền nắm lấy tay cô đặt lên đùi, bóp nhẹ, thấp giọng nói: “Không phải chứ, ở trước mặt anh còn nghĩ đến bạn trai cũ, xem ra tối qua anh còn chưa đủ sức.”
Thi Tiểu Vận định thần lại, quay sang nhìn anh: “Anh đối với công việc của bạn gái tương lai có gì hạn chế không?”
“Giới hạn công việc gì?” Anh hơi hoang mang nhướn mày.
“Sẽ không thích bạn gái anh làm công việc giống như em.”
“Em nói đến công việc này là công việc gì?”
Anh híp mắt suy nghĩ, cố ý khiến câu nói của mình mơ hồ.
Thi Tiểu Vận làm theo ý anh, nói cho có lệ: “Phương diện tình dục.”
Kì Du Dương cong khóe môi, nhéo nhéo tay cô: “Vậy bao tiền một đêm?”
Thi Tiểu Vận không trả lời, thu liễm lại vẻ mặt cợt nhả của mình, nhìn tình huống giao thông phía trước, nói: “Bạn trai cũ không thích công việc của em?”
Thi Tiểu Vận ừ một tiếng, Kì Du Dương cau mày: “Có phải tên bạn trai cũ kia của em có chút gia trưởng rồi không?”
Thi Tiểu Vận nhấn mạnh: “Không chỉ dừng ở một chút.”
Kì Du Dương cười khẽ, lắc đầu nói: “Anh đâu có bị bệnh này.”
Nhiếp ảnh Ngô Ca nghe vậy liền mỉm cười, tiếp lời: “Tôi nói không phải chứ, may mắn là Thi chia tay với Bùi Hoài rồi. Tên đó lần đầu tiên tôi gặp đã không có ấn tượng gì tốt rồi.”
Ngô Ca lớn hơn Thi Tiểu Vận hai tuổi, Thi Tiểu Vận ở Bắc Kinh chụp ảnh, bình thường đều nhờ Ngô Ca đến hỗ trợ, quan hệ của hai người coi như là không tồi.
Kì Du Dương nghiêng đầu nhìn Ngô Ca ngồi ở ghế sau, nhếch khóe miệng: “Đấy là cô ấy chưa gặp được tôi cho nên mắt nhìn hơi kém một chút.”
Thi Tiểu Vận không nói gì, Ngô Ca nói: “Soái ca, hay là chút nữa cậu cũng chụp chung hai tấm?”
Kì Du Dương lắc đầu: “Thôi, tôi không ăn ảnh.”
“Soái ca, rất khiêm tốn.” Ngô Ca nói, “Ngoại hình này của cậu thừa sức để làm thần tượng rồi.”
Kì Du Dương cong khóe môi, cười cười, nhưng vẫn không đồng ý lời đề nghị của Ngô Ca, Thi Tiểu Vận cũng không bận tâm nhiều.
Một tiếng rưỡi sau, ba người tới thủy cung.
Thi Tiểu Vận vẫn mặc chiếc áo khoác lông đen của Kì Du Dương, che kín từ đầu đến chân, trên đầu cũng đội mũ len dệt kim màu đen. Kì Du Dương nhìn từ đầu đến chân cô một cái, trêu cô quấn kín người giống như con gấu.
Thi Tiểu Vận đưa tay đánh vai anh một cái, anh nắm vai cô kéo vào lồng ngực, nói: “Anh phát hiện em có khuynh hướng bạo lực, sau này em kết hôn, không phải sẽ bạo lực gia đình đó chứ.”
“Vậy cũng không phải kết hôn với anh.” Thi Tiểu Vận phản bác theo bản năng.
Kì Du Dương nhếch môi cười: “Những lời như này đừng nói chắc chắn như vậy, mọi chuyện đều có thể xảy ra.”
Thi Tiểu Vận vén mấy sợi tóc thổi dính vào mặt ra sau vành tai, nhìn anh một cái. Kì Du Dương biết mình lỡ lời, anh hắng giọng, thay đổi chủ đề một cách kém thông minh: “Có muốn uống gì không?”
“Em không uống.” Cô lắc đầu, “Nếu không lát nữa lại phải tô lại son.”
Kì Du Dương cười cười, quay đầu hỏi Ngô Ca đằng sau muốn uống gì, liền đi đến quán Starbuck. Ngô Ca đang nghịch máy ảnh liền nói với Thi Tiểu Vận: “Thi, nhìn qua đây, chụp hai tấm.”
Thi Tiểu Vận nhét hai tay vào túi áo, theo bản năng lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn.
Ngô Ca nháy hai tấm sau đó cúi đầu xem ảnh mình vừa chụp, hỏi Thi Tiểu Vận: “Thi, bạn trai này của em quả thật không tồi, rất biết cách chăm sóc người khác.”
Thi Tiểu Vận cười cười: “Ngô Ca, anh ấy chỉ là bạn của em thôi.”
Ngô Ca ngạc nhiên, sau đó tự hiểu, cười nói: “Nhưng anh chàng này thật sự không tồi, rất hiểu chuyện, tốt hơn với người trước rất nhiều.”
Kì Du Dương quả thật không tồi, biết cách nói chuyện. Vừa nãy ngồi trên xe cũng không bỏ quên Ngô Ca, thỉnh thoảng còn tán gẫu mấy câu với Ngô Ca, ngay cả mua đồ uống cũng quan tâm đến Ngô Ca. Trái ngược lại với Bùi Hoài có chút không coi ai ra gì, cả hành trình như thế nào cũng không nói chuyện với Ngô Ca, coi Ngô Ca như nhiếp ảnh gia mà cô thuê.
Lúc Kì Du Dương đi mua đồ uống quay về vẫn đưa cho Thi Tiểu Vận một ly Americano.
Ba người đi vào thủy cung, thật ra cũng không quá nhiều người, có cặp bố mẹ trẻ mang theo con, có đôi yêu nhau. Thi Tiểu Vận cởi áo lông, lớp vải mỏng manh không chịu lạnh được chút nào, cô bị lạnh đến mức run lên nhưng vẫn phải cắn răng làm ra vẻ lạnh lùng trước ống kính.
Chiếc áo lông đen kia được Kì Du Dương vắt ở khuỷu tay, anh cũng không đi xa, đứng ở một bên nghịch điện thoại.
Vốn dĩ bộ đồng phục JK đã đủ để làm nổi bật ở trong thủy cung, lại thêm khuôn mặt và hình xăm trên cánh tay của Thi Tiểu Vận khiến không ít người lén nhìn cô nhiều thêm vài lần, và cũng có cả những cái nhìn trắng trợn.
Sau khi Thi Tiểu Vận chụp xong hai bộ ảnh, Kì Du Dương thấy cô rùng mình đến sắp đông cứng người liền cầm áo khoác ra bọc cho cô, anh cúi đầu giúp cô cài từng nút áo lại, nhíu mày: “Nhận công việc này có thể kiếm được bao nhiêu.”
Thi Tiểu Vận nói ra con số.
Kì Du Dương nắm lấy tay cô, đầu ngón tay vuốt nhẹ hồ khẩu* của cô, yết hầu lăn lộn: “Hay là anh đưa cho em con số này, đừng chụp nữa, lạnh hỏng người, lời hơn nhiều?”
*Hồ khẩu: Phần giữa ngón cái và ngón trỏ.
Thi Tiểu Vận cong cong khóe môi, vạch trần anh: “Anh cho là em không biết anh nghĩ gì sao?”
Kì Du Dương cười khẽ một tiếng, xoa tay cô, ánh mắt đột nhiên dừng ở hướng nào đó, anh nói: “Em chờ anh một lát.”
Thi Tiểu Vận không hiểu nhưng cũng không hỏi thêm. Cô chậm rãi đi đến bên cạnh Ngô Ca, cùng nhau xem bức ảnh đã chụp trước đó.
Ngô Ca uống một ngụm cafe, dặn dò cô: “Lát nữa chụp lại tấm này, em hơi cúi xuống nhìn con cá là được.”
Thi Tiểu Vận nhẹ giọng ừ một tiếng, Ngô Ca ngước mắt, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Bây giờ anh đã tin hai bọn em không phải người yêu, dù sao thì cũng chả có người bạn trai nào dám ở trước mặt bạn gái mình đi nói chuyện với cô gái khác.”
Thi Tiểu Vận theo bản năng ngước mắt lên nhìn, Kì Du Dương quay lưng về phía bọn họ, đang nói chuyện gì đó với một cô gái tóc ngắn, cô gái kia mỉm cười, nhìn về phía Thi Tiểu Vận một cái rồi gật gật đầu.
Kì Du Dương lấy điện thoại ra, quét mã trên điện thoại cô gái kia, anh giơ tay nhận lấy thứ gì đó cô gái kia đưa cho anh, nói: “Cảm ơn.”
Thi Tiểu Vận không biết Kì Du Dương nói chuyện gì với cô gái kia.
Kì Du Dương lập tức đi đến trước mặt Thi Tiểu Vận, kéo tay cô ra, nhét vào lòng bàn tay cô một thứ mềm mại có hình con thỏ, giống như đồ chơi của trẻ con.
Mặt cô lộ rõ vẻ hoang mang: “Đây là cái gì?”
“Túi sưởi ấm, hồi nhỏ em chưa từng chơi qua à?” Anh lại lấy cái túi hình con thỏ kia khỏi lòng bàn tay cô bẻ hai cái, cảm nhận được nhiệt độ rồi lại đưa cho cô, “Cho em sưởi ấm tay.”
“Thêm wechat để đổi à?” Cô nói.
Kì Du Dương chậc một tiếng, giơ tay nhấc áo khoác của cô lên: “Anh không có ý định đổi bạn giường.”
Thi Tiểu Vận cắn môi nhưng vẫn nói cảm ơn.
Kì Du Dương lại nói: “Mất 200 tệ để đổi đấy.”
“Đắt vậy?” Thi Tiểu Vận thuận mồm phàn nàn: “Anh đúng là tiêu hoang.”
Câu này của lọt vào tai Kì Du Dương nghe có chút mới mẻ. Ngoại trừ lúc học tiểu học, mẹ Kì có nhắc đến việc anh tiêu tiền như nước thì nhiều năm rồi anh chưa nghe thấy ai còn nói anh như vậy.
Kì Du Dương nhét một tay vào túi quần, hừ một tiếng, vẻ mặt có chút không vui: “Không thì bây giờ anh bảo cô gái kia trả lại 200 tệ sau đó thêm wechat của cô ấy nhé?”
Thi Tiểu Vận kêu này một tiếng, vội vàng giữ chặt tay anh: “Vẫn là tốn 200 tệ đáng giá hơn.”
Kì Du Dương nhếch môi, lấy tay búng lên trán cô hai cái: “Đúng vậy, đừng không biết phân biệt tốt xấu.”
Thi Tiểu Vận che trán, lườm anh một cái.
Kì Du Dương nhìn cô chằm chằm, cười xấu xa: “Nếu không phải bây giờ trên môi em đang tô son thì anh đã hôn em rồi.”
Thi Tiểu Vận nhón chân, đưa tay giữ lấy vai anh, áp đôi môi dính son vào môi anh rồi nhanh chóng rời đi, bởi vì hôm nay anh đưa cô đi ra ngoài chụp nhưng không hề có nửa điểm thiếu kiên nhẫn.
Kì Du Dương ôm lấy eo của cô, mắt nhìn về phía cô: “Đây là cho anh ăn hóa chất à?”
“Một miếng thôi, không trúng độc đâu.”
Kì Du Dương cười, đè sát vào cô: “Lỡ rồi, vậy cắn thêm mấy miếng nữa.”
Vừa nói xong anh liền giữ lấy mặt của cô, cúi người hôn lên môi cô.
Ngô Ca đứng ở phía sau mắt sáng lên, nhân cơ hội chụp cho hai người mấy tấm.
Đây là lần đầu tiên Thi Tiểu Vận hôn nhau dưới ánh nhìn của nhiều người như vậy, có chút xấu hổ. Cũng may Kì Du Dương không phải là người thích khoe ân ái bên ngoài, chỉ hôn vài giây sau đó thỏa mãn buông cô ra.
Kì Du Dương dùng tay lau đi vết son trên miệng, Thi Tiểu Vận đưa áo khoác và túi sưởi ấm cho Kì Du Dương: “Trong túi áo khoác có giấy.”
Kì Du Dương ừ một tiếng, đưa tay vào trong túi áo lấy ra một túi khăn tay, lau khóe miệng một cách tùy ý. Sau đó anh dựa vào tường, cầm túi sưởi ấm giết thời gian.
Thật ra Kì Du Dương không có hứng thú với mấy thủy cung gì đó, trước đó cũng là vì dỗ dành bạn gái vui vẻ nên mới tới vài lần, sau này lại càng lười đưa đi, mấy thứ này trông rất nhàm chán.
Thi Tiểu Vận lại chụp thêm nửa tiếng nữa mới chấm dứt buổi chụp ngoại cảnh hôm nay.
Cô giơ tay xoa nhẹ đầu vai, lúc này có một chàng trai tiến tới muốn thêm cách liên hệ với cô.
Thi Tiểu Vận xua tay, nâng ngón tay chỉ về phía Kì Du Dương, vẻ mặt lộ ra sự khó xử: “Ngại quá, bạn trai tôi đang ở bên đó.”
Chàng trai có chút xấu hổ, nói câu xin lỗi rồi rời đi.
Thi Tiểu Vận đi tới chỗ Kì Du Dương, Kì Du Dương nhướn mày, cợt nhả nói: “Lấy anh chắn hoa đào à?”
“Anh lấy em chắn hoa đào mà em không được lấy anh để chắn à?” Thi Tiểu Vận lấy áo khoác trong tay anh, mặc lên người.
“Được chứ, sao lại không được.” Anh nói, “Lúc nào cũng hoan nghênh dùng, thời gian vô hạn.”
—————
Edit: Cá heo nhỏ.