Anh dường như mãi mãi là như vậy, lời tán tỉnh có thể hạ bút thành văn, nhưng chẳng qua chỉ là tờ giấy trắng mà thôi. Thi Tiểu Vận cũng không phải là cô gái mười bảy mười tám tuổi, khoảnh khắc đó cũng chỉ lơ đãng một chút. Rất nhanh cô liền khôi phục lại lý trí: “Đi bệnh viện khám đi.”
“Không sao, bệnh cũ thôi.” Anh không để ý nói, “Về nhà tắm là ổn.”
Thi Tiểu Vận cau mày lại: “Đi không đây?”
Kì Du Dương nhếch khóe môi, cố ý trêu chọc cô: “Sau này kết hôn có phải chuyện gì em cũng quản không hả?”
Thi Tiểu Vận trợn mắt, không trả lời.
Kì Du Dương kiềm chế sự cợt nhả lại: “Thật sự không sao, vể tắm một cái là ổn thôi”
Sắc mặt Thi Tiểu Vận giãn ra, nói: “Vậy anh về nhà đi.”
“Đưa em đến cổng bệnh viện trước đã.” Anh nhéo nhéo tay cô, “Cũng không kém mấy bước chân.”
Thi Tiểu Vận cũng không nói thêm gì, dù sao thì cũng đều là người lớn rồi, nếu thực sự không thoải mái thì anh cũng đã không ở cùng cô một đêm trong khách sạn.
Kì Du Dương đưa cô tới trước cổng bệnh viện, còn nửa thật nửa đùa hỏi: “Có cần anh đi lên chào hỏi mẹ vợ một câu không?”
Thi Tiểu Vận nhếch khóe môi, nói: “Nếu mẹ em hỏi anh là ai, em nên nói là bạn bè hay là bạn giường đây?”
Anh hừ một tiếng: “Sao miệng em ác vậy?”
Thi Tiểu Vận: “Anh nhanh về nhà tắm rửa đi.”
“Được, đi ngay đây.” Anh buông tay cô ra.
Thi Tiểu Vận đứng ở lối vào khoa nội trú nhìn anh lái xe đi mới xoay người vào đại sảnh bệnh viện. Đúng lúc tình cờ gặp được dì ở phòng bệnh giới thiệu đối tượng cho cô tên là Ngô Thiến Thiến.
Thi Tiểu Vận hơi sửng sốt, Ngô Thiến Thiến cười chào hỏi với cô: “Bạn trai cháu à, đẹp trai thật đấy.”
Thi Tiểu Vận cũng nhanh chóng mỉm cười, nói: “Vâng, vừa mới quen chưa lâu, dì đừng vội nói với mẹ cháu được không?”
Ngô Thiến Thiến dơ tay ok, hiểu ý nói: “Dì hiểu mà, mới quen chưa lâu nên tình cảm vẫn chưa ổn định, dì cũng không nói cho dì Đường biết đâu, cháu yên tâm.”
Thi Tiểu Vận cong cong khóe môi: “Cảm ơn dì.”
“Không cần khách sáo, dì đi mua đồ ăn sáng cho mẹ cháu trước đã, lát nữa gặp sau nhé.” Ngô Thiếu Thiến vẫy tay với cô.
“Vâng, lát nữa gặp.”
Thi Tiểu Vận trở lại phòng bệnh, Đường Thư Trân nói: “Chẳng phải bảo con nghỉ ngơi ở nhà một hôm không cần qua đây rồi mà?”
“Ở nhà con cũng không có chuyện gì làm.” Thi Tiểu Vận nói.
Đường Thư Trân cười cười, cũng không nhiều lời.
Hôm Đường Thư Trân xuất viện Chu Sảng cũng lái xe tới bệnh đón hai mẹ con cô. Thi Tiểu Vận làm thủ tục xuất viện rồi lên xe ngồi cùng Đường Thư Trân và Chu Sảng.
Đường Thư Trân nói: “Tiểu Sảng à, lát nữa con cũng ở lại ăn cơm trưa với dì nhé, dì làm món cá hấp ngập dầu cho con ăn.”
“Dì à, hôm nay dì mới xuất viện vẫn nên nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi.” Chu Sảng lái xe, “Cá hấp ngập dầu lúc nào ăn mà chả được, không vội ạ.”
“Không sao, dì chỉ làm tiểu phẫu thôi, dạo này ngày nào cũng ở bệnh viện muốn động tay động chân lắm rồi.”
“Được ạ, vậy đợi lát nữa về đến nơi con đặt đồ ở siêu thị rồi người ta giao đến nhà.”
Đường Thư Trân: “Đặt trên điện thoại đắt lắm, không được lãng phí tiền bạc, lát nữa lái xe đến khu chợ gần nhà dì là được rồi, để dì đi mua.”
Xe dừng ở khu chợ gần tiểu khu, ba người cùng nhau xuống xe.
Chu Sảng kéo tay Đường Thư Trân, cùng Đường Thư Trân cười cười nói nói, nhìn trông như Chu Sảng và Đường Thư Trân mới là mẹ con ruột thịt.
Thi Tiểu Vận vừa trả lời tin nhắn wechat vừa đi theo phía sau hai người, nhìn thấy cảnh này bỗng cảm thấy cô là con gái mà không tri kỉ được giống như Chu Sảng.
Cô đang rất cảm thán thì sau đó Kì Du Dương liền gọi điện tới, cô vừa mới ấn nhận thì nghe thấy anh rất tự nhiên hỏi: “Hôm nay mẹ vợ xuất viện à?”
Thi Tiểu Vận cũng lười chỉnh lại anh: “Đúng.”
“Em đang ở đâu, sao ồn ào vậy?”
“Đưa mẹ em đi chợ.”
Anh có chút bất ngờ, cười khẽ một tiếng: “Em còn biết xuống bếp cơ à?”
“Không biết.”
Anh lại đổi chủ đề: “Tối nay có rảnh không?”
“Để làm gì?”
“Mang em ra ngoài chơi, tiện thể gặp bạn bè.” Anh nói.
“Em cảm thấy quan hệ của chúng ta anh vẫn nên để em ít gặp bạn bè anh lại.” Cô không cảm kích nói.
Kì Du Dương cười khẽ một tiếng: “Tối chín giờ tới đón em.”
Thi Tiểu Vận: “Em không đi.”
“Vậy anh chỉ có thể lên nhà mẹ vợ đón em thôi.” Anh còn cố tình hỏi cô, “Đến nhà mẹ vợ thì anh cần mặc gì nhỉ, tây trang có lịch sự không, có cần đeo cà vạt không nhỉ?”
“Chín giớ tới đón em.” Cô nghiến răng nói.
Kì Du Dương cười khẽ, giọng điệu sung sướng, anh lười biếng nói: “Bây giờ mới chịu ngoan, đợi anh tới đón em.”
Thi Tiểu Vận trực tiếp tắt máy.
Chu Sảng thấy sắc mặt cô không tốt lắm, thấp giọng hỏi: “Ai gọi điện thế, sao mặt cậu khó coi vậy?”
“Một tên điên.” Cô nói.
Chu Sảng thấy vậy liền ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Em trai Kì à?”
Thi Tiểu Vận ngước mắt lên nhìn Đường Thư Trân đang chọn cá ở đằng trước, chậm rãi gật đầu.
Sau khi Thi Tiểu Vận và Chu Sảng ăn cơm trưa xong lại ngồi cùng với Đường Thư Trân thêm một lúc, tới lúc Đường Thư Trân đi nghỉ trưa Thi Tiểu Vận và Chu Sảng mới cùng nhau ra khỏi nhà.
Chu Sảng: “Em trai Kì gọi điện bảo gì vậy?”
Thi Tiểu Vận đang bấm điện thoại nói chuyện phiếm với một chủ thương hiệu nào đó, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Hẹn tối nay ra ngoài ăn đêm.”
Chu Sảng ồ một tiếng, lại nói: “Thấy Thiệu Tử Khiên nói mấy ngày nữa là tới sinh nhật em trai Kì, anh ta có nói với cậu không?”
Thi Tiểu Vận ngẩng đầu nhìn về phía Chu Sảng: “Không, hôm nào thế?”
“Không rõ lắm, hình như trong tuần này.” Chu Sảng nói, “Tớ không nhớ rõ lắm.”
Thi Tiểu Vận thản nhiên gật đầu ừ một tiếng nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Chu Sảng đưa Thi Tiểu Vận đến tiểu khu sau đó liền lái xe quay về nhà của mình.
Thi Tiểu Vận mở cửa ra, bao thuốc của Kì Du Dương vẫn còn ở trên bàn trà, Thi Tiểu Vận ngồi xuống ghế sofa, cầm lấy bao thuốc rút ra một điếng, đặt dưới chóp mũi ngửi.
Thuốc lá mà Kì Du Dương hút vị rất nặng, hôm đó Thi Tiểu Vận hút thử nửa điếu liền từ bỏ.
Chín giờ hai mươi phút, Kì Du Dương đúng giờ gọi điện cho cô, điện thoại vừa được nhận liền bảo với cô rằng anh đã chờ ở dưới tiểu khu nhà cô rồi.
Thi Tiểu Vận thoa son, lấy áo khoác cùng với túi xách rồi mới đi ra ngoài cửa.
Kì Du Dương đang ngồi trên ghế lái chơi điện thoại, cửa sổ xe được hạ xuống một chút, Thi Tiểu Vận mở ghế phó lái ra, cúi thấp người ngồi vào.
Kì Du Dương rời mắt khỏi điện thoại, đánh giá cô từ trên xuống dưới, huýt sáo một tiếng: “Rất đẹp.”
Trên người cô là chiếc áo khoác tây trang màu đen, bên trong là chiếc váy hai dây màu vàng với những họa tiết hoa nổi, hơi giống một chiếc sườn xám cách tân, chiếc váy xẻ cao để lộ đôi chân không đi tất.
Lòng bàn tay Kì Du Dương xoa lấy đầu gối mịn màng của cô, đầu ngón tay chạm vào làn da có chút lạnh lẽo, anh hơi nhíu mày: “Không lạnh à?”
Cô nói: “Vẫn ổn.”
Kì Du Dương rút tay lại, chậm rãi lái xe ra khỏi tiểu khu, nói” “Lát nữa ngồi yên bên cạnh anh, đừng có mà chạy lung tung đấy.”
Thi Tiểu Vận cong khóe môi: “Anh đang lo lắng cái gì?”
“Đây chẳng phải sợ lát nữa có mấy thằng nhãi con quấy rầy em à?” Anh nhìn sườn mặt của cô chằm chằm, lại nói, “Hay là bây giờ em lên đổi một bộ khác?”
Thi Tiểu Vận từ chối: “Không đổi.”
Kì Du Dương dò xét cô một cái, lại hỏi: “Thứ bảy này em có rảnh không?”
“Muốn làm gì?”
“Em cứ nói cho anh biết đi đã, em có thời gian rồi mới tính.”
“Thứ tư em phải bay sang Nhật Bản một chuyến để chụp quần áo cho một cửa hàng trên Taobao, không biết có kịp trở về không.” Cô nói.
“Không thể rời xuống được à?”
“Không thể.”
“Được rồi, nếu về kịp thì gọi điện thoại cho anh.” Cuối cùng anh nói.
Thi Tiểu Vận cũng không truy hỏi đến cùng là chuyện gì, nhưng cô có thể mơ hồ đoán ra được, đại khái là thứ bảy này sinh nhật anh nhưng anh không nói, cô cũng không muốn vạch trần vô ích.
Hôm nay Kì Du Dương hẹn gặp Thi Tiểu Vận cũng không có chuyện gì, chẳng qua là bạn cùng phòng ở bên Úc, Hoàng Mục Trạch được nghỉ trở về nước, còn đặc biệt từ Quảng Đông tới đây, mấy người hẹn nhau đi chơi.
Hoàng Mục Trạch là một tay chơi điển hình, anh ta ngang nhiên nhìn Thi Tiểu Vận huýt sáo: “Wow mỹ nhân.”
Thi Tiểu Vận hơi nhíu mày, cô có chút không thoải mái với ánh mắt trắng trợn của Hoàng Mục Trạch. Kì Du Dương một tay ôm eo cô, giới thiệu với Hoàng Mục Trạch: “Bạn gái tôi, Thi Tiểu Vận. Bạn cùng học ở Úc của anh, Hoàng Mục Trạch, người Quảng Đông.”
Hoàng Mục Trạch đặt tay lên vai Kì Du Dương, ghé sát vào tai anh thấp giọng nói tiếng Quảng Đông: “Bao giờ chia tay nhớ giới thiệu cho tôi đấy!”
Kì Du Dương nghiêng đầu nhìn Thi Tiểu Vận, thấy cô đang chơi điện thoại giống như nghe không hiểu, anh cười chửi thề: “Cút.”
Mặt Thi Tiểu Vận khẽ biến sắc nhưng cũng không tức giận. Cô giả vờ nghe không hiểu, trên tay đang cầm một ly nước. Ở chỗ này ngoại trừ Kì Du Dương thì Trương Hiểu Thần cũng có mặt, nâng ly hướng về phía cô, nói: “Hôm nay cô rất xinh.”
Thi Tiểu Vận cười cho có lệ: “Cảm ơn.”
Thi Tiểu Vận cơ bản không lên tiếng, ngồi ăn đồ ăn vặt nghe Kì Du Dương với bạn bè nói chuyện cười đùa.
Trong lúc Hoàng Trạch Mục và Trương Hiểu Thần đi toilet xả lũ một trận, miệng Hoàng Mục Trạch ngậm điếu thuốc: “Dương tử tìm đâu ra được cô gái xinh vậy.”
“Cậu thích à?” Trương Hiểu Thần nhìn anh ta một cái, nửa thật nửa đùa, “Vậy cậu theo đuổi đi.”
“Không phải người ta với Dương tử đang hẹn hò à, tôi theo đuổi kiểu gì?” Hoàng Mục Trạch nhíu mày nói, “Sao mỗi lần tôi nhìn trúng đều bị Dương tử quơ tay trước vậy nhỉ?”
Trương Hiểu Thần cười khẽ, anh kéo khóa quần, đi đến bồn rửa tay vặn vòi nước vừa rửa tay vừa nói: “Bọn họ căn bản không phải là quan hệ yêu đương.”
Hoàng Mục Trạch là người nào chứ, Trương Hiểu Thần nói mấy câu như vậy anh ta liền đại khái đoán được, ti tiện cười nói: “Mỹ nữ kia nhìn trông trong sáng nhưng mà lạnh lùng, không ngờ cũng biết chơi như vậy nha.”
Sau khi đi toilet về, ánh mắt của anh ta nhìn Thi Tiểu Vận có chút không đúng. Hoàng Mục Trạch ở cùng Kì Du Dương ba năm, cơ bản cũng hiểu rõ tính tình của Kì Du Dương, trước kia lúc hai người ở Úc cũng không ít lần đi ăn đêm cùng nhau, cũng từng biết Kì Du Dương yêu đương một lần rồi chia tay.
Sau đó Hoàng Mục Trạch còn theo đuổi cô gái kia một trận, Kì Du Dương biết nhưng cũng không nói gì. Lại biết Thi Tiểu Vận và Kì Du Dương chỉ là quan hệ bạn giường nên anh ta càng không cố kỵ, cầm một chiếc cốc ra chạm ly với Thi Tiểu Vận, nói: “Mỹ nữ, thêm wechat đi.”
Thi Tiểu Vận còn chưa trả lời Kì Du Dương đã nhìn thấy cảnh này, anh dựa lại gần, ôm lấy vai Thi Tiểu Vận một cách chiếm hữu, híp mắt nhìn Hoàng Mục Trạch, giọng điệu cảnh cáo: “Đệch, đã nói là bạn gái của tôi rồi mà cậu còn tán?”
“Xem cậu nói gì kìa, chỉ là thêm wechat, giao lưu bạn bè thôi.”
Kì Du Dương biết tính cách của Hoàng Mục Trạch, nếu hôm nay anh ta không thêm được wechat của Thi Tiểu Vận nhất định sẽ không chịu bỏ qua. Anh lấy điện thoại của Thi Tiểu Vận, trực tiếp quét mã của Hoàng Mục Trạch, âm thanh bíp vang lên, thêm bạn bè thành công, anh nói: “Được rồi, thêm rồi, đi tìm cô gái khác chơi đi, đừng làm phiền bạn gái tôi.”
Đợi Hoàng Mục Trạch đi xa, Kì Du Dương trả lại điện thoại cho Thi Tiểu Vận, thấp giọng nói ở bên tai cô: “Lát nữa về xóa cậu ta đi.”
Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh: “Anh ta không phải bạn của anh à?”
Kì Du Dương lấy bao thuốc ra châm một điếu, thờ ơ nói: “Chơi xã giao thôi.”
Thi Tiểu Vận cười khẩy, nhìn bộ dạng này của Hoàng Mục Trạch cô đại khái có thể đoán được trước kia Kì Du Dương phóng túng như nào. Cô cúi đầu nhìn wechat, bởi vì vừa mới thêm Hoàng Mục Trạch nên tin nhắn được đẩy lên đầu.
Thi Tiểu Vận tiện tay xóa cuộc trò chuyện đó.
Kì Du Dương lại nói: “Tiếp không được nữa, chúng ta về sớm một chút đi.”
Thi Tiểu Vận không phải là không biết gì, chơi đến khá muộn, Hoàng Mục Trạch định tìm chỗ làm tình, còn cười cười hỏi Kì Du Dương: “Dương tử, cậu có đi không?”
Kì Du Dương nhìn Thi Tiểu Vận một cái, dập điếu thuốc nói: “Con mẹ nhà cậu Hoàng Mục Trạch, bên cạnh tôi có bạn gái cậu cố ý làm vậy với tôi đúng không?”
Ánh mắt Hoàng Mục Trạch như có như không nhìn lên mặt Thi Tiểu Vận, Thi Tiểu Vận đang cúi đầu xem điện thoại, gió đêm thổi đến, viền váy xẻ tà của cô bị thôi bung lên để lộ ra đôi chân thon thả trắng nõn.
Hoàng Mục Trạch vừa cười vừa phất tay: “Cũng đúng, có một đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy ở bên cạnh làm sao mà để mắt đến người phụ nữ khác được.”
Đợi Hoàng Mục Trạch lên xe, Kì Du Dương thấp giọng chửi: “Dm, mắt sắp dán lên người em rồi.”
Thi Tiểu Vận đang trao đổi quy trình với một nhãn hiệu, nhất thời không để ý Kì Du Dương nói cái gì, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, hai tay vẫn đang cầm điện thoại: “Cái gì cơ?”
Khoảnh khắc này trên mặt cô lộ ra vài phần ngây thơ vô tội, cách ăn mặc hôm nay của cô cũng khiến Kì Du Dương mất tập trung, chẳng trách lão già biến thái Hoàng Mục Trạch cứ nhìn chằm chằm cô.
Kì Du Dương đưa tay giữ gáy cô, ấn cả người cô vào trong ngực anh, hôn lên trán cô, giọng điệu có chút bực bội: “Trong nửa tháng này đừng mặc váy nữa, chỉ được nhìn mà không làm, em có biết cảm giác này có biết bao nhiêu khó chịu không hả, bảo bối?”
—————
Edit: Cá heo nhỏ.