Sắc mặt Kha Dao trắng bệch, bị Thi Tiểu Vận nói khiến khóe mắt phiếm hồng cô ta nhìn sang chỗ Kì Du Dương, muốn khiến Kì Du Dương bênh vực cô: “Anh Dương, chị ta mắng em.”
Vẻ mặt Kì Du Dương thản nhiên, nhướn mày: “Cô không động vào cô ấy thì người ta cũng sẽ không nói cô.”
Kha Dao bực bội, tức giận đặt cái bát xuống: “Em không ăn nữa, tôi đúng là không đến đây để người ta ghét.”
Vừa dứt lời cô ta liền lấy túi xách trên sofa rồi mở cửa đi ra ngoài.
Để lại mấy người trên bàn bối rối nhìn nhau, Thi Tiểu Vận quay đầu sang nhìn Kì Du Dương: “Em lỡ làm người ta khóc rồi, anh có đi dỗ dành không?”
Kì Du Dương gạt tàn thuốc vào chiếc cố dùng một lần, nhếch khóe môi toẹt miệng nói: “Anh an ủi cái đầu b***.”
Kì Tư Gia liếm môi: “Anh, em đi xem thử.”
Kì Du Dương không trả lời, Kì Tư Gia do dự vài giây sau đó đứng dậy. Vì động tác quá mạnh nên không cẩn thận đụng vào thành bàn, nước dừa Thi Tiểu Vận vừa mới rót liền đổ ra bàn dính vào áo của cô, chiếc cốc giấy dùng một lần rơi xuống đất.
Thi Tiểu Vận theo bản năng đứng dậy rút khăn giấy lau nước dừa dính trên áo.
Kì Du Dương cau mày, chậc một tiếng, giọng nói không kiên nhẫn: “Kì Tư Gia, em có được không vậy?”
Kì Tư Gia áy náy: “Chị Thi Thi, em không cố ý làm vậy.”
Thi Tiểu Vận cười cười với cô, trấn an nói: “Không sao, chị về nhà thay quần áo là được mà.”
Kì Du Dương nắm lấy cổ tay cô: “Vào phòng anh thay quần áo là được.”
Anh không nhịn được liền kéo người vào trong phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Thi Tiểu Vận cảnh giác nhìn anh: “Bạn anh vẫn ở bên ngoài.”
Kì Du Dương ra vẻ vô tội nhún vai, mắt nhìn vào ngực cô, ngoài miệng thì chính nhân quân tử nói: “Anh chỉ lấy quần áo cho em thay thôi, em nghĩ đi đâu vậy?”
Thi Tiểu Vận thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn anh.
Kì Du Dương mở tủ quần áo ra lấy một chiếc áo len màu đen ném lên đầu cô.
Mắt Thi Tiểu Vận tối sầm lại, cô lấy chiếc áo len trên đầu cô xuống, Kì Du Dương lại nói: “Câu bạn trai vừa nãy có ý gì đây?”
“Anh nghe không hiểu à?” Thi Tiểu Vận cầm áo len: “Em cố tình khiêu khích cô ta.”
Kì Du Dương gật đầu, cũng không tức giận.
Thi Tiểu Vận trừng mắt nhìn anh: “Em muốn thay đồ, anh không đi ra ngoài à?”
“Cũng đâu phải chưa từng nhìn?” Anh lưu manh nói, “Hay là em hôn anh một cái rồi anh đi ra ngoài?”
Thi Tiểu Vận trợn mắt, không dính mưu của anh: “Anh nghĩ hay quá nhỉ.”
Cô biết anh cố tình trêu cô, nhưng cô cũng không muốn nhận thua, cô nắm lấy vạt áo rồi cởi nó qua đầu trước mặt Kì Du Dương.
Kì Du Dương dựa người vào đầu giường, lười biếng nhìn cô, vô dĩ chỉ muốn trêu chọc cô. Không ngờ cô lại bướng bỉnh như vậy, không nói lời nào liền cởi áo len trước mắt anh.
Bên trong cô mặc nội y màu đỏ khiến ngực cô căng lên. Cô rất ít khi mặc nội y có màu sắc rực rỡ như vậy, anh chỉ thấy cô mặc vài lần, hầu như anh chỉ thấy cô mặc màu da và màu trắng.
Miệng Kì Du Dương cắn điếu thuốc mà không châm lửa, anh híp mắt nhìn một lúc sau đó đo đạc bằng ánh mắt, cảm thấy hình như lớn hơn không ít, cổ họng anh như nghẹn lại, yết hầu lăn lộn.
Thi Tiểu Vận mặc áo len màu đen của anh vào, vén tóc ra khỏi cổ, quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt trắng trợn đánh giá của Kì Du Dương, cô mắng: “Háo sắc.”
Kì Du Dương nghiêng đầu, cắn môi: “Có phải to hơn rồi không.”
Thi Tiểu Vận đi đến chỗ anh, lấy điện thoại đặt trên đầu giường mà lúc cô thay quần áo đã tiện tay để lên đó.
Kì Du Dương cầm tay cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Thật sự tỏ tình với Trình Khải rồi à?”
Thi Tiểu Vận rũ mắt nhìn anh: “Đúng vậy.”
“Hồi cấp ba?” Anh nghiến răng, không vui nói, “Vậy bây giờ thì sao?”
Thi Tiểu Vận nhếch khóe môi: “Anh đoán xem.”
Mắt hai người đối diện nhau, ngón tay Kì Du Dương xoa xoa cổ tay cô, nhíu mày lại, “Lúc em ở phía Nam ngủ cùng anh có phải là để khiêu khích Trình Khải không, hm?”
Thi Tiểu Vận rút tay về, vén tóc ra sau tai, rũ mắt nhìn anh, cô cười khẩy: “Anh nghĩ như vậy cũng có thể.”
Kì Du Dương dựa lưng vào đầu giường, nhếch nhếch khóe miệng nhìn cô mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ.
Sau đó ngoài phòng khách liền truyền đến giọng nói giữ cô lại của Triệu Hoằng Lâm: “Không ở lại chơi một lát nữa sao?”
Cô nói gì đó nhưng Kì Du Dương không nghe rõ, cũng lười muốn nghe rõ.
Trương Hiểu Thần đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Kì Du Dương đang tựa người vào đầu giường, anh giơ tay gõ cửa, nhắc nhở anh: “Người ta muốn đi kìa, cậu không muốn ra giữ lại à?”
Kì Dương Dương lấy bao thuốc trên đầu giường, lấy ra một điếu, không cảm xúc nói: “Kệ cô ấy.”
Trương Hiểu Thần nhướn một bên lông mày, đưa ra kết luận: “Đây là lại chiến tranh lạnh à?”
Kì Du Dương không trả lời.
Trương Hiểu Thần lại gật gật đầu hai cái, có chút bất lực nói: “Hai người đúng thật là có tinh lực.”
Thi Tiểu Vận quay lại nhà mình, ném chiếc áo len màu xám vào trong máy giặt, đổ một ít nước giặt sau đó đóng máy ấn nút khởi động.
Âm thanh máy giặt bắt đầu chuyển động, Thi Tiểu Vận dựa người vào máy giặt, lấy bao thuốc ra châm một điếu, cô lấy bật lửa châm một điếu thuốc.
Cô cúi đầu nhìn chiếc áo len màu đen mặc trên người, cô cảm thấy cả người mình đều có mùi của Kì Du Dương. Cô cau mày, hút xong một điếu liền cởi chiếc áo len trên người ra ném vào máy giặt. Cô quay vào phòng ngủ, lấy quần áo ngủ đi vào phòng tắm.
Lúc cô tắm xong di ra, Mộc Qua gửi cho cô ảnh chụp Hán phục hôm nay. Anh ấy đã chỉnh sửa ảnh một cách cẩn thận nên Thi Tiểu Vận liền mở weibo và trực tiếp đăng lên.
Kì Du Dương đi uống rượu cùng với nhóm Trương Hiểu Thần, lúc đang lướt điện thoại, weibo liền có một thông báo, tài khoản Thi Thi mà bạn theo dõi đã đăng một bài viết mới.
Anh thuận tay ấn mở, thấy cô vừa đăng ảnh mặc Hán phục, bên dưới gần hai trăm bình luận, cô cũng trả lời lại mấy bình luận của người hâm mộ.
Kì Du Dương châm chọc nhếch khóe môi, trong mối quan hệ giữa hai người họ, anh luôn là người nóng lòng. Cô vẫn sống như cuộc sống của mình như không có chuyện gì. Giống như cuộc cãi vã vừa rồi, anh đang ngồi đây uống rượu còn cô thì như không có chuyện gì cầm điện thoại đăng weibo, trả lời bình luận của dân cư mạng.
Kì Du Dương cười lạnh trong lòng, anh tắt màn hình điện thoại ném lên bàn thủy tinh. Anh uống một hơi hết lon bia trên tay, bóp nát lon bia rồi ném vào chiếc thùng rác ở phía xa trong phòng khách nhưng không trúng, lon bia rơi xuống gạch sứ trên sàn nhà, một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Dm, ngay cả cái lon cũng muốn gây rối với anh.
Kì Du Dương ngã ra sofa, lại sờ điện thoại, nghĩ muốn gửi tin nhắn cho cô nhưng anh lại không nhịn được cục tức này. Kì Du Dương tự nhận mình đối xử với cô vô cùng tốt, dỗ dành đến mức con mẹ nó đều đến mức bản thân bị khinh thường nhưng cô vẫn làm cái dáng vẻ kiêu ngạo đó.
Bởi vì theo đuổi người ta mà anh dùng cách ngu ngốc nhất là chuyển đến đối diện nhà cô, còn bị bọn Trương Hiểu Thần trêu chọc, hỏi anh bị cái gì mê hoặc mà tất cả thủ đoạn đều lôi ra dùng.
Kì Du Dương đột nhiên nghĩ tới câu hát kia, hát như thế nào, có người hỏi rốt cuộc là vì sao nhiều năm như vậy mà anh vẫn không quên được.
Dm, thật bậy.
Thi Tiểu Vận đăng ảnh lên weibo, trả lời bình luận của người hâm mộ xong liền cầm điện thoại quay về phòng ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi. Cô vừa giơ tay tắt đèn trong phòng ngủ, trong phòng tối om, thì bên ngoài liền vang lên tiếng chuông cửa.
Thi Tiểu Vận do dự hai giây, cô đi dép vào, ra ngoài mở cửa.
Mùi bia nồng nặc phả vào mặt, theo bản năng cô chun mũi lại, còn chưa trả lời.
Toàn bộ cơ thể của Kì Du Dương liền dựa vào người cô, hơi thở của anh rất nóng phả bên cạnh sườn tai cô, Thi Tiểu Vận thấy anh nhỏ giọng mơ hồ nói: Dm, cho dù em chơi đùa ông đây thì anh cũng chấp nhận.”
—————
Edit: Cá heo nhỏ.