• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người lái xe đến siêu thị mua thịt bò. Từ trước đến nay Thi Tiểu Vận chưa nấu cơm bao giờ. Ngoại trừ mua thịt bò tảng còn phải mua chảo chống dính, dầu oliu, lá hương thảo,…

Kì Du Dương đặt cằm trên đỉnh đầu cô, hai tay khoác lên vai cô, cười nói: “Bảo bối, hay là chúng ta ra ngoài mua đi?”

Thi Tiểu Vận không chịu bỏ cuộc, nhìn thấy các loại dầu ăn trên kệ, cô bối rối cau mày lại, cuối cùng liền lấy một chai đắt nhất.

Mấy thứ kế tiếp Thi Tiểu Vận chọn gia vị và nguyên liệu nấu ăn cũng đều chọn loại đắt tiền. Tài nghệ nấu nướng của Kì Du Dương cũng chẳng có thiên phú gì nên cũng không thể cho cô lời khuyên.

Hai người mua xong nguyên liệu, lúc đi ngang qua khu đồ ăn vặt Kì Du Dương tiện tay bỏ mấy bịch bim bim khoai tây vào trong xe chở đồ, nhưng Thi Tiểu Vận lại cất vào chỗ cũ.

Kì Du Dương nhướn mày, Thi Tiểu Vận nhìn vào ánh mắt hoài nghi của anh, cô nói: “Không được mua, nhìn người khác ăn em cũng muốn ăn.”

Kì Du Dương cũng không giận, anh cong khóe môi, cười khẽ: “Vợ à, sao em lại bá đạo như vậy?”

Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh: “Em phải giữ cân, kế tiếp còn phải chụp hình nữa.”

Kì Du Dương ôm vai của cô: “Sao nghe lại đáng thương như vậy chứ?”

Cô tập mãi cũng thành quen: “Người mẫu chính là như vậy.”

Kì Du Dương chậc một tiếng, giọng nói giống như dỗ trẻ con: “Được, chờ em chụp xong mang em đi ăn một bữa ngon.”

Thi Tiểu Vận ngẩng mặt lên nhìn anh một cách nghiêm túc: “Anh không tức giận chứ?”

Kì Du Dương nhét tay vào trong túi quần, buồn cười nhìn cô một cái: “Có gì mà phải tức giận chứ? Anh còn không đi làm, em cho ăn cháo anh cũng không dám ý kiến.”

Lông mày Thi Tiểu Vận cong cong, kiễng chân hôn lên má anh một cái: “Cảm ơn nhé, anh.”

Kì Du Dương giơ tay chạm vào má, cười cười, anh giơ tay ôm cổ cô: “Cách gọi này rất dễ nghe, sau này cứ gọi anh như vậy.”

Thi Tiểu Vận giả vờ: “Xem biểu hiện của anh đã.”

Kì Du Dương ghé vào tai cô, thấp giọng nói: “Không sao, gọi trên giường cũng được.”

Thi Tiểu Vận trừng anh một cái, giơ tay nhéo vào eo anh một cái tượng trưng, Kì Du Dương né tránh, cổ họng tràn ra tiếng cười, lồng ngực hơi rung rung.

Hai người ra quầy thanh toán, Thi Tiểu Vận đang định lấy điện thoại ra thì Kì Du Dương đã lấy điện thoại ra trước cô, anh mở mã thanh toán ra, đưa cho thu ngân quét sau đó còn cố tình ghé sát vào tai cô: “Sao có thể để em trả tiền được chứ?”

Thi Tiểu Vận nhìn anh, cố ý tủm tỉm nói: “Chẳng phải em bao dưỡng anh sao, trả tiền là điều đương nhiên mà.”

Cô gái ở quầy thu ngân theo bản năng nhìn Kì Du Dương một cái, vẻ mặt rất phức tạp.

Kì Du Dương cười khẽ, anh cất điện thoại, xách cái túi trên quầy tính tiền, kéo cô ra khỏi siêu thị, nghiến răng nói: “Cố ý hả?”

Thi Tiểu Vận còn cố ý thêm dầu vào lửa, cười hỏi ý kiến của anh: “Aiz, anh xem cô gái kia sẽ nghĩ gì nhỉ. Chắc là sẽ cảm thấy soái ca này không tồi nhưng không ngờ là bị bán mất.”

Kì Du Dường cười cười: “Nếu mang anh ra bán thì đoán chừng em cũng không mua nổi đâu.”

“Coi thường ai vậy hả.” Cô cãi lại.

Kì Du Dương nịnh nọt nói: “Không dám, em xem bây giờ em không tốn tiền mà anh còn bán cho em miễn phí, vụ này chẳng phải lỗ rồi sao?”

Thi Tiểu Vận ôm cánh tay anh, trong mắt toàn là ý cười: “Em trai à, sao miệng em lại ngọt như vậy chứ?”

Kì Du Dương cười khẽ.

Tới bãi đỗ xe Kì Du Dương đem mấy túi đồ đã mua để vào trong cốp, Thi Tiểu Vận ngồi lên ghế phụ lái trước, ở trong xe chờ anh.

San San gửi tin nhắn wechat đến cho cô: Bà chủ, em về đến nhà rồi ạ.

Thi Tiểu Vận trả lời lại cho cô ấy bằng một biểu tượng cảm xúc, Kì Du Dương lên xe vừa vặn nhìn thấy môi Thi Tiểu Vận đang cong lên, anh thuận miệng hỏi: “Đang nói chuyện với ai vậy?”

Thi Tiểu Vận dịu dàng nói: “Trợ lý của em, cô ấy nói với em là về tới nhà rồi.”

Kì Du Dương lái xe ra khỏi gara, nói: “Fan hâm một kia của em à?”

“Ừm, lúc em vẫn đang đi học có mở một tài khoản weibo, cô ấy đã theo dõi em rồi.” Thi Tiểu Vận cất điện thoại, “Lúc đó em không có nhiều người theo dõi, em đăng ảnh lên weibo còn có người kỳ lạ hỏi ở dưới bình luận là mắt hai mí em sửa ở đâu?”

Kì Du Dương giật giật nhẹ khóe miệng: “Vẫn còn có người nhàm chán như vậy sao?”

“Ừm, có đó.” Thi Tiểu Vận không nghĩ như vậy, “Qua mạng xã hội mặt tiêu cực của con người sẽ bị phóng đại. Người ta chỉ muốn nói cho sướng miệng mà không nghĩ tới cảm giác của người khác, đương nhiên là cũng sẽ có người đáng yêu. Em cảm thấy một cô gái tử tế trên mạng xã hội và ở ngoài đời cũng đều là một người rất đáng yêu.”

Kì Du Dương không hiểu được cảm giác này của Thi Tiểu Vận, anh nói: “Vậy bây giờ thì sao?”

“Bây giờ đã thành quen rồi, nhìn thấy mấy bình luận như vậy cũng không còn nhiều cảm giác nữa.” Thi Tiểu Vận nhất thời thuận miệng nói, “Có một lần em bực đến bật khóc, lúc đó mối tình đầu của em còn mở một tài khoản phụ để đi cãi nhau cùng với em, mắng chửi đối phương đến tận một giờ sáng.”

Kì Du Dương quay sang liếc nhìn cô một cái, giọng nói có chút đáng thương, nhếch khóe miệng: “Ồ, mối tình đầu của em tốt nhỉ.”

Thi Tiểu Vận nhận ra mình nhanh mồm nhanh miệng, vội vàng nói đùa: “Đó đều là chuyện lúc em đang đi học rồi, đều quên từ lâu rồi. Bây giờ chỉ có anh mà thôi.”

Kì Du Dương trẻ con nói: “Anh không có mở tài khoản phụ để giúp em chửi mấy người qua đường đó.”

Tới đoạn đèn đỏ anh dừng xe lại, Thi Tiểu Vận nghiêng người qua, ôm mặt anh, nhìn anh một cách cẩn thận: “Này, anh vẫn còn ghen à?”

Thật ra Kì Du Dương cũng không so đo, thấy cô như vậy anh đã sớm không ngăn được nụ cười.

Thi Tiểu Vận lại nói: “Anh ta tên là gì em cũng đã quên rồi.”

Kì Du Dương nắm cằm của cô, hôn nhẹ lên môi cô, trầm giọng nói: “Tốt nhất là đã quên.”

Đèn đỏ nhấp nháy vài giây sau đó chuyển sang đèn xanh.

Thi Tiểu Vận ngoan ngoãn quay lại ngồi vào ghế phụ lái, cô khẽ hừ một tiếng: “Em còn chưa tính sổ nợ cũ của anh đâu, nợ cũ của anh có khi còn tệ hơn.”

Kì Du Dương vô cùng hiểu chuyện: “Bảo bối, anh sai rồi, tha mang cho anh đi.”

Thi Tiểu Vận cắn môi, nhịn không được mỉm cười: “Sao anh lại hư thế hả?”

Kì Du Dương nhìn tình hình giao thông trước mặt, nhếch khóe miệng.

Thi Tiểu Vận lại nói: “Anh không ăn cơm ở nhà mẹ anh có nói gì không?”

“Có thể nói gì chứ.” Anh nhìn về phía cô, “Anh nói với bà ấy là đi đón bạn gái để thể hiện sự chung thủy. Nếu không lúc anh đi học rồi em lại chạy mất, anh tìm đâu ra người vợ tốt như em.”

Thi Tiểu Vận khựng lại, nói: “Tháng mấy anh quay lại Úc?”

“Tháng bảy khai giảng.”

Thi Tiểu Vận tính toán, thở dài một hơi: “Vậy chẳng phải còn bốn tháng nữa thôi sao.”

Kì Du Dương nhướn mày: “Không nỡ xa anh à?”

Thi Tiểu Vận cũng không che giấu: “Đương nhiên rồi.”

Kì Du Dương nắm chặt tay cô: “Đến lúc được nghỉ anh bay về thăm em. Ở bên đấy anh sẽ ngoan ngoãn. Lại nói anh chỉ học một năm nữa là tốt nghiệp rồi.”

Thi Tiểu Vận ừm, mặc dù cảm xúc có hơi trầm xuống nhưng vẫn may là còn bốn tháng, vẫn chưa đến lúc phải chia xa.

Xe dừng dưới tầng tiểu khu, Thi Tiểu Vận xuống xe, Kì Du Dương vòng ra phía sau mở cốp xe lấy mấy túi đồ đừng nguyện liệu nấu ăn đã mua ra. Hai người bước vào thang máy, Thi Tiểu Vận vẫn cầm điện thoại xem video hướng dẫn làm bít tết.

Kì Du Dương nói: “Thoải mái đi, anh đã chuẩn bị tâm lý trước với tay nghề của em rồi.”

Thi Tiểu Vận theo bản năng hỏi: “Chuẩn bị tâm lý gì?”

Kì Du Dương bóp bóp sống mũi, cười xấu xa: “Chuẩn bị nếu đồ ăn không quá ngon.”

Thi Tiểu Vận cũng không tin tưởng tay nghề của mình nhưng nghe Kì Du Dương nói vậy vẫn thấy hơi khó chịu, cô cầm lấy cánh tay của anh, nhấc chân giả vờ muốn đá vào mông anh.

“Đừng thẹn quá hóa giận đấy.” Kì Du Dương giữ lấy vai của cô, đem cả người cô ôm vào lồng ngực, nửa thật nửa đùa nói, “Nếu sau này kết hôn, có khi anh còn phải nấu cơm.”

Thi Tiểu Vận hừ một tiếng, không trả lời chuyện này.

Cửa thang máy đúng lúc mở ra, hai người đi ra ngoài, Thi Tiểu Vận nói: “Căn hộ kia của anh có muốn cho thuê không, dù sao anh cũng không ở mà.”

Kì Du Dương thản nhiên nói: “Bỏ đi, cứ để như vậy, trả có hai tháng tiền thuê thôi mà.”

Thi Tiểu Vận trêu chọc anh: “Ồ, đáng ra em không nên hỏi phú nhị đại vấn đề này, chút tiền này đối với anh mà nói đâu có vấn đề gì.”

Kì Du Dương đóng cửa lại, cười nói: “Nói đểu gì anh đấy, đừng tưởng anh không hiểu.”

Thi Tiểu Vận đưa tay ra sau và nói một cách đầy khiêu khích: “Ồ, vậy thì sao hả?”

Kì Du Dương đặt nguyên liệu lên bàn bếp, mỉm cười nhìn cô: “Không sao cả, tối nay phục vụ em trên giường, cho em hiểu năng lực trên giường của phú nhị đại.”

Thi Tiểu Vận ném quả bóng giấy về phía anh, vừa xấu hổ vừa bực: “Đồ lưu manh.”

Kì Du Dương lấy nguyên liệu nấu ăn ra, đặt từng nguyên liệu lên bàn: “Làm bít tết cho anh nhanh đi, anh đói rồi vợ à.”

Trong nhà Thi Tiểu Vận không có tạp dề nên cô phải thay một chiếc áo len màu đen và quần dài màu xám, búi mái tóc dài thành củ tỏi.

Kì Du Dương ngồi trên sofa nghịch diện thoại, thấy cô luống cuống tay chân anh không khỏi nhìn cô một cái: “Muốn trợ giúp không?”

“Không cần.” Thi Tiểu Vận tràn đầy tự tin, “Em có thể.”

Anh cong cong khóe miệng, thản nhiên cổ vũ cô: “Vậy cố lên.”

Thi Tiểu Vận rủa sạch chiếc chảo cô mới mua dưới vòi nước sau đó đặt lên bếp điện. Cô lấy điện thoại ra, ấn mở vào video hướng dẫn làm bít tết mà cô mới lưu.

Đầu tiên rửa sạch miếng thịt bò với nước, sau đó làm theo mấy cách tương tự, lấy hai tờ khăn giấy thấm sạch nước trên miếng thịt bò. Đổ muối biển và hạt tiêu vào để ướp thịt.

Cô tính toán thời gian ướp xong và cho thịt lên chảo lửa, cô bật bếp, cho một ít dầu oliu sau đó bỏ miếng thịt bò vào. Bởi vì miếng thịt vẫn còn dính nước nên dầu trong chảo kêu xèo xèo, còn có mấy giọt dầu văng ra.

Cô cầm cái xẻng nấu ăn hét lên một tiếng, sau đó bỏ trốn giống như đang đi đánh giặc.

Kì Du Dương ngồi trên sofa, thích thú nhìn dáng vẻ bị giật mình của cô chọc cười. Anh ôm gối ôm, dựa vào sofa cười lớn.

Thi Tiểu Vận tắt bếp, tự động viên bản thân rồi từ từ bật lại bếp lên, cũng may dầu ở trong chảo không còn bắn ra ngoài nữa.

Thi Tiểu Vận hít một hơi thật sâu, những động tác tiếp theo tương đối thành thạo, cô lật miếng thịt bò rồi làm giống như trong video, thêm hương thả, tỏi và bơ.

Cô cầm một chiếc thìa nhỏ, múc một thìa bơ rải lên bề mặt của miếng thịt, thấy cũng gần chín rồi liền tắt bếp. Lấy một chiếc đĩa trắng ra đặt miếng thịt bò lên, đổ một ít sốt tiêu, dùng tay kéo lui để trang trí sau đó đặt đĩa bít tết lên bàn.

Kì Du Dương cất điện thoại, vui vẻ nói: “Nhìn có vẻ không tồi, không chỗ nào bị cháy.”

Bên ngoài thì không nhìn ra có gì.

Kì Du Dương cầm dao dĩa cắt một miếng đưa vào miệng, anh nhai nhai sau đó miễn cưỡng nuốt xuống. Vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt mong chờ của cô.

Thi Tiểu Vận đặt khuỷu tay của mình lên vai anh, hỏi: “Thế nào?”

Kì Du Dương uống một ngụm nước, nói: “Em muốn nghe lời nói thật lòng?”

“Đương nhiên.”

Anh chống tay lên trán, chậm rãi nói: “Bảo bối, có hơi đắng một chút.”

—————

Edit: Cá heo nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK