Kì Du Dương quay đầu lại, nói qua loa cho có lệ: “Thi Tiểu Vận.”
Người đàn ông để kiểu tóc húi cua chuyển chai nước sang tay bên kia, anh ta giơ tay, cười nói: “Xin chào mỹ nhân, Trương Hiểu Thần.”
“Xin chào, Thi Tiểu Vận.”
Trương Hiểu Thần mặc dù nhìn không hấp dẫn nhưng vẫn trông rất phong độ lịch sự, sau khi bắt tay với Thi Tiểu Vận xong liền buông ra: “Mỹ nữ, bạn bè của cô còn ai xinh đẹp giống như cô không, có cơ hội giới thiệu cho tôi làm quen chút.”
“Hôm nào sẽ giới thiệu cho anh.” Thi Tiểu Vận hùa theo cong cong khóe môi.
“Bệnh gì đây.” Kì Du Dương nhấc chân đạp vào chân Trương Hiểu Thần một cái, nhàn nhã nói: “Đây là chủ ý của cậu?”
Trương Hiểu Thần nửa đùa nửa thật: “Không thì sao, mỹ nhân là của cậu rồi, tôi không xuống tay được, nào, mỹ nhân, thêm wechat đi, hôm nào cùng nhau tụ tập.”
Kì Du Dương tức đến bật cười: “Cút đi.”
Chẳng qua Trương Hiểu Thần chỉ trêu Thi Tiểu Vận mà thôi, thật sự cũng không muốn thêm wechat với Thi Tiểu Vận, anh ta nói chuyện cùng hai người vài câu sau đó liền rời đi.
Thi Tiểu Vận nói: “Bạn của anh rất thú vị.”
Ánh mắt của Kì Du Dương khẽ động, giọng điệu có vài phần uy hiếp cô: “Đang ở trước mặt của anh mà khen người đàn ông khác thú vị?”
Thi Tiểu Vận biết anh đang trêu mình, cô đưa tay vạch túi áo của anh, nhét điện thoại vào, nghiêm mặt hỏi: “Không được à?”
“Được, sao mà không được chứ?”
Anh đột nhiên đưa tay đặt vào gáy cô, ôm cả người cô vào trong ngực, mặt của Thi Tiểu Vận dán lên lớp vải trước ngực anh, hơi thở của anh đều là mồ hôi, mặc dù không đến mức rất hôi nhưng cô vẫn không chịu được.
Cô cố gắng quay mặt đi chỗ khác, nhỏ giọng mắng anh: “Đồ chó, Kì Du Dương, anh có bệnh à.”
Kì Du Dương chậm rãi nới lỏng tay, nhướn mày, cúi xuống nhìn cô một cái, trêu ghẹo nói: “Yo, em còn biết nói bậy nữa cơ à?”
Đèn trong sân bóng rổ mờ ảo, khuôn mặt anh ẩn ẩn trong bóng tối, trông rất lạnh lùng.
Thi Tiểu Vận không quá thoải mái, nói: “Không được à?”
“Được chứ, có gì mà không được?” Trong mắt anh đều là ý cười.
Có một quả bóng rổ lăn lại đây, Kì Du Dương nhặt lên ném một cú ba điểm, lại quay đầu nhìn cô chằm chằm: “Lát nữa tới chỗ kia của anh?”
Hai người ra khỏi sân bóng rổ, xe của Kì Du Dương dừng ở ven đường gần trung tâm thương mai, thỉnh có một người phụ nữ bán bóng bay trong suốt đang thịnh hành ở trên mạng đi qua, quả bóng trong suốt được quấn một rải băng ruy dạ quang, bên trong có một bông hoa hồng. Lúc thấy hai người đi ngang qua, người phụ nữ kia nhắm lấy Kì Du Dương, nói: “Soái ca, mua cho bạn gái một cái đi.”
Kì Du Dương dừng lại, không hỏi Thi Tiểu Vận có muốn hay không, không đắn đo cầm điện thoại ra quét mã mua một cái, đưa cho Thi Tiểu Vận.
Thi Tiểu Vận có chút cạn lời: “Em cũng đâu phải trẻ con.”
“Mua cũng mua rồi, em không cần thì vứt đi.” Anh không quan tâm, lại nói thêm một câu: “Em thấy ai mua loại bóng bay có hoa hồng tặng cho trẻ con chưa hả?”
Thi Tiểu Vận: “Sao anh không cầm?”
Kì Du Dương ôm lấy vai cô, cúi đầu dựa sát vào cô: “Anh là đàn ông trưởng thành cầm cái này thì khác gì người khác nghĩ em mua cho anh?”
Thi Tiểu Vận trợn mắt xem thường, nhận lấy quả bóng bay trong suốt trên tay anh.
Gió ở quảng trường tối nay rất lạnh, thổi đến mức tóc Thi Tiểu Vận bay rối loạn, Thi Tiểu Vận vén tóc bị gió thổi ra sau tay. Kì Du Dương thấy vậy liền lấy từ trong túi quần ra chiếc dây buộc tóc màu đen đưa cho cô.
Ánh mắt của Thi Tiểu Vận liền rơi xuống chiếc dây buộc tóc trên ngón tay anh, không khỏi ngạc nhiên: “Sao cái này lại ở chỗ anh?”
“Hôm trở về từ phía Nam em để ở trên xe của anh.”
Thi Tiểu Vận đưa bóng bay cho anh, nâng tay cột tóc lại, búi tóc một cách tùy ý. Kì Du Dương liếc nhìn một cái, nói: “Con gái bọn em đều thích búi tóc kiểu này à?”
“Tiện thôi.” Thi Tiểu Vận nói.
Hai người lên xe, Thi Tiểu Vận để quả bóng bay ra ghế sau, Kì Du Dương hé cửa sổ, Thi Tiểu Vận ngồi trên ghế phó lái, cúi đầu cầm điện thoại trả lời tin nhắn của nhiếp ảnh.
Ngày mai có một buổi chụp ngoại cảnh, Thi Tiểu Vận thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này, cô hẹn thời gian gặp nhau ngày mai với nhiếp ảnh xong liền thuận tiện nói với Kì Du Dương: “Tới chỗ của em trước, em phải lấy quần áo, ngày mai đi chụp ảnh ở ngoài.”
Kì Du Dương ừ một tiếng, đảo tay lái, đổi hướng đi, lái theo hướng đến chỗ của Thi Tiểu Vận.
Kì Du Dương không lên cùng mà ở trong xe chờ cô. Thi Tiểu Vận thu dọn túi mỹ phẩm cùng với môt bộ quần áo rồi xuống dưới, Kì Du Dương cầm bật lửa châm một điếu thuốc.
Thi Tiểu Vận mở ghế phó lái ra, đặt túi giấy ở ghế sau, Kì Du Dương hút một hơi, hỏi: “Ngày mai chụp ở chỗ nào?”
Thi Tiểu Vận thắt dây an toàn: “Thủy cung.”
“Ngày mai làm tài xế miễn phí cho em nhé?” Kì Du Dương nhướn mày hỏi.
“Anh có thời gian à?” Thi Tiểu Vận hỏi.
Kì Du Dương dập điếu thuốc, nhìn cô: “Chuyện của em, không có thời gian cũng phải dành thời gian, đúng không?”
Thi Tiểu Vận cong môi, cố ý phớt lờ anh: “Vậy thật sự phải cảm ơn anh rồi.”
Kì Du Dương nhếch khóe miệng, thản nhiên nhìn cô: “Không biết tốt xấu mà.”
Thi Tiểu Vận nhẹ gật đầu một cái, không e dè thừa nhận.
Kì Du Dương nghiêng đầu, cười mắng một câu đệch.
Một tiếng sau, xe lại dừng ở hầm đỗ xe lần trước. Lúc Thi Tiểu Vận xuống xe nhớ tới chuyện chia tay không vui lần trước. Dường như Kì Du Dương cũng nhớ lại chuyện này, nắm chặt tay cô, híp mắt dặn dò cô: “Lần này không thể cãi nhau tiếp đâu đấy.”
Thi Tiểu Vận nói: “Chỉ cần anh không làm vậy thì em không có vấn đề.”
Kì Du Dương chậc một tiếng, nắm tay cô kéo vào thang máy: “Anh cũng không muốn bị gió lạnh thổi một lần nữa.”
Thi Tiểu Vận cười khẽ, Kì Du Dương lại hỏi cô: “Nếu buổi tối hôm đó anh không đứng dưới cửa tiểu khu chờ em, có phải lúc đó chúng ta kết thúc rồi không?”
“Anh nói xem?” Thi Tiểu Vận hỏi lại anh.
Kì Du Dương nhét một tay vào túi quần, cười cười, nói: “Vậy đúng là kết thúc thật.”
Thi Tiểu Vận lại bước vào phòng của Kì Du Dương, Kì Du Dương cũng không khách sáo với cô: “Muốn uống gì thì tự lấy ở trong tủ lạnh, anh đi tắm trước.”
Một lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.
Thi Tiểu Vận chán nản mở TV lên, chuyển kênh một lượt cũng không có tiết mục gì thú vị. Cô mất hứng thú cầm điện thoại lên, đăng nhập vào tài khoản phụ lướt weibo.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Kì Du Dương mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng cùng quần mặc hàng ngày màu xám, thấy cô đang chơi điện thoại nói: “Lát nữa anh mang em chơi một ván nhé?”
Thật ra Thi Tiểu Vận không thích chơi game lắm, ở phương diện này cô không có tài năng gì, chỉ biết sử dụng chiêu mà không có kỹ năng gì. Nhưng cô vẫn gật đầu, cô tắt TV, hỏi anh: “Mấy hôm nay anh có mang Từ Huệ Huệ đi leo rank không?”
Anh người xuống, lấy điện thoại trên bàn, nhìn cô một cái: “Muốn nghe lời nói thật à?”
“Đương nhiên.” Thi Tiểu Vận chống cằm.
“Có mang, là hôm cãi nhau với em.” Anh nói.
Thi Tiểu Vận à một tiếng, không có phản ứng gì lớn, cô tinh tế nói: “Em không quá hiểu cách chơi, có lẽ sẽ khiến anh bị chửi.”
Anh ngước mắt lên hỏi lại: “Anh sợ à?”
Thi Tiểu Vận chơi cùng Kì Du Dương mấy ván, kỹ năng của Thi Tiểu Vận quả thật có chút kém. Kì Du Dương đang chơi thỉnh thoảng gặp đồng đội kém cũng sẽ chửi trên kênh chat nội bộ mấy câu.
Có đồng đội không phục, hỏi Kì Du Dương vì sao không chửi Angela, Kì Du Dương thuận miệng nói: “À, đấy là vợ tôi, không dám chửi.”
Đồng đội cũng không dám nói gì nữa.
Sau khi mắng mắng chửi chửi vài trận, Thi Tiểu Vận từ bỏ, Kì Du Dương cũng tự nhiên mất dần hứng thú rồi ném điện thoại lên bàn. Chẳng qua vừa nãy anh đề nghị chơi game là vì không muốn cho Thi Tiểu Vận nghĩ anh không có kiên nhẫn mà thôi.
Kì Du Dương vẫn chưa thoát khỏi trò chơi, anh để điện thoại trên bàn, Từ Huệ Huệ gửi tới lời mời lập đội chơi cùng.
Thi Tiểu Vận đưa tay rút khăn giấy trên bàn tình cờ liền nhìn thấy tin nhắn riêng trong trò chơi của Từ Huệ Huệ gửi đến: Em trai Kì, cùng nhau chơi mấy trận không?
Cô giơ tay chỉ chỉ điện thoại, nói: “Từ Huệ Huệ tìm anh kìa.”
Kì Du Dương lấy điện thoại qua, nhìn một cái liền thoát trò chơi ra.
Thi Tiểu Vận ôm ngực, thản nhiên nhìn anh: “Không chơi cùng cô ấy một trận à?”
Kì Du Dương nhìn cô một cái thật sâu, vươn tới, nâng tay nắm cằm của cô, thẳng thắn nói: “Chẳng phải có chuyện quan trọng hơn đang chờ anh ư.”
—————
Lời của tác giả:
Có chút kẹt nên chỉ viết một đoạn ngắn.
Edit: Cá heo nhỏ