• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông chú kia nhìn theo tầm mắt của Kì Du Dương, nói: “Bạn gái cậu rất xinh đẹp.” Sau đó liền rời đi.

Vốn dĩ Thi Tiểu Vận đang cúi đầu trả lời tin nhắn của Chu Sảng, lúc ngước mắt lên liền nhìn thấy dáng người cao gầy đứng ở cửa tiểu khu, Thi Tiểu Vận hơi giật mình, hai người nhìn nhau.

Trong tay Kì Du Dương cầm điếu thuốc lá, mắt không di chuyển nhìn cô chằm chằm, Thi Tiểu Vận rời tầm mắt đi trước.

Nhìn thấy dáng người kia đi tới càng ngày càng gần, Kì Du Dương dựa vào tường, anh ném điếu thuốc trên tay xuống đất. Cho đến khi Thi Tiểu Vận đi tới trước mặt anh, đang định giả vờ làm ngơ đi qua thì anh hắng giọng một tiếng, nắm lấy cổ tay cô, nói: “Không nhìn thấy tin nhắn của anh?”

Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh, có thể cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay anh, nóng giống như máy là ủi. Dưới mắt anh quầng thâm mờ nhạt, anh lại ho khan hai tiếng. Anh rũ mắt nhìn cô: “Anh sai rồi.”

Thi Tiểu Vận nhìn thấy mấy tàn thuốc trên mặt đất cùng với khuôn mặt đỏ bừng khác thường của anh. Theo bản năng cô giơ tay đo thử độ ấm trên trán anh, giọng điệu lạnh lùng nói: “Kì Du Dương, anh đây là đang dùng khổ nhục kế sao?”

Kì Du Dương cầm bàn tay đang muốn rút về của cô, anh rũ mắt nhìn cô, chậm rãi nói: “Vậy có tác dụng không?”

“Vô dụng.” Thi Tiểu Vận cắn môi.

Lúc này ông chú vừa mới tránh đi ở cửa lại quay lại, thấy hai người đang đứng giằng co trước cửa liền lên tiếng khuyên bảo: “Cô gái à, chú lắm mồm nói một câu, bạn trai của cháu là người không tệ, đứng đây ba tiếng cũng gần đủ rồi, bên ngoài cũng rất lạnh.”

Kì Du Dương thấy lông mày Thi Tiểu Vận giãn ra, thuận nước đẩy thuyền nắm chặt tay cô: “Vào trước rồi lại nói nhé?”

Thi Tiểu Vận cũng không muốn bị người khác chê cười, cô nhập vân tay mở cửa, bước vào đại sảnh, Kì Du Dương đút một tay vào túi quần, chậm rì rì theo đằng sau.

Hai người bước vào thang máy, ngoại trừ bọn họ còn có cả ông chú kia.

Lúc lên đến tầng bốn ông chú đi ra ngoài, cửa thang máy chậm rãi khép lại, Kì Du Du Dương tự nhiên mở miệng: “Ông chú vừa nãy thật sự không phải anh người anh thuê để lừa.”

Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh, anh lại giải thích: “Lúc ở phía Nam cũng có một bà lão kia nói giúp anh mấy câu, sợ em hiểu lầm.”

Thi Tiểu Vận nhớ ra, dường như mỗi lần cô và Kì Du Dương cãi nhau luôn có người lạ đứng ra khuyên bảo. Lần trước ở phía Nam lúc xếp hàng gặp bà lão kia cũng vậy, cô trào phúng nói anh: “Vậy nên mỗi khi anh cãi nhau với con gái xong đều thích đứng trong gió lạnh cầu hòa hợp?”

“Anh đâu thích tự ngược như vậy.” Anh nhíu mày, sau đó lại cười rồi ho khan liên tục, “Nhưng mà từ khi về nước bị gió thổi hai lần thật sự đều vì em.”

“Hay là em thích nhìn người khác bị gió lạnh thổi.” Anh nói cợt nhả, tự nhiên nổi hứng hát, “Vì em chịu gió lạnh thổi......”

Thang máy lúc này đã lên tới tầng mười năm, thang máy ting một tiếng, Thi Tiểu Vận bước ra khỏi thang máy, bỏ lại một câu: “Tôi không biến thái như vậy.”

Khóe môi Kì Du Dương cong lên.

Thi Tiểu Vận không che đậy mật khẩu, nhập mấy con số, cửa liền vang lên tiếng mở ra.

Kì Du Dương nhìn lướt qua tủ giày, không có giày của đàn ông, Thi Tiểu Vận lấy ra một đôi dép trong khách sạn màu trắng ném cho anh, Kì Du Dương nhấc chân đi vào.

Thi Tiểu Vận lấy nhiệt kế trong hộp thuốc dưới kệ TV ra đưa cho anh: “Tự đo nhiệt độ đi.”

Kì Du Dương ngồi trên sofa, mắt nhìn phòng khách đánh giá một lượt, chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là lộn xộn. Gối ôm ném xuống đất, trong góc tủ đựng còn có mấy chai lọ mỹ phẩm. Anh giơ tay kéo gói khoai tây trên bàn trà hai cái rồi nói: “Trông chả giống chỗ em ở.”

Mặt Thi Tiểu Vận lập tức đỏ lên, tức giận lấy chiếc gối dưới đất ném vào anh: “Ai cần quản.”

Kì Du Dương bắt được chiếc gối cô ném trên không trung, đặt lên sofa, nhìn cô nhướn mày cười: “Em đâu thể không có lương tâm mà ép anh khen chỗ ở của em sạch sẽ được đúng không?”

Thi Tiểu Vận không trả lời, rót một ly nước đặt trên bàn, nói: “Uống thuốc rồi về đi, chỗ này của tôi không giữ người.”

Kì Du Dương chậc một tiếng: “Anh còn đang ốm mà.”

“Tôi không phải bác sĩ.”

“Nhưng mà uống thuốc xong rất dễ buồn ngủ, em không sợ anh lái xe trên đường gặp chuyện không may à?”

“Tôi có thể gọi xe cho anh.”

Kì Du Dương cười nhạo, thật ra cũng không muốn ở lại đây một đêm, tối nay đến một chuyến là muốn nhìn thái độ của cô. Anh đo nhiệt độ cơ thể xong, uống một viên thuốc hạ sốt, ngồi thêm một lát rồi gọi xe quay về.

Sau hôm Kì Du Dương rời đi, Thi Tiểu Vận nhận được một kiện chuyển phát nhanh. Thi Tiểu Vận có chút hoang mang bởi vì hai hôm nay cô không đặt mua gì cả, cô còn tưởng đó là sản phẩm mà thương hiệu hợp tác gửi đến.

Thi Tiểu Vận ngồi xổm trên sàn nhà, cầm kéo mở túi đóng gói. Bên trong là một hộp vuông bìa cứng màu đen, trên hộp có vài chữ mạ vàng. Thi Tiểu Vận đại khái đã đoán ra được phần nào, sau khi mở ra là một lớp vải giấy mờ và áo khoác tây trang màu đen cùng kiểu với anh.

Thi Tiểu Vận kiểm tra số đo bên trong, nhỏ hơn với chiếc của Kì Du Dương một số.

Từ đêm đó sau khi Kì Du Dương rời khỏi nhà cô, hai người đã hai ngày rồi chưa gặp.

Thi Tiểu Vận cầm điện thoại gọi cho anh, chuông điện thoại vang lên một phút không thấy ai nhận, cô không gọi lại. Cô đi vào phòng ngủ, cầm một chiếc móc áo, treo áo khoác tây trang lên cất vào tủ quần áo.

Lúc cô lại đi ra ngoài phòng ngủ, điện thoại ở trên sofa vang lên. Quả nhiên là giọng nói của Kì Du Dương, hơi thở của anh có chút gấp gáp: “Vừa nãy gọi điện thoại cho anh à?”

Thi Tiểu Vận ừm một tiếng, nghe được tiếng bóng rổ đập trên mặt đất, từng tiếng từng tiếng một, mỗi tiếng đều nặng nề uy lực giống như đang chạm vào trái tim cô. Cô cắn môi dưới, nói: “Em nhận được kiện đồ kia rồi.”

Kì Du Dương cười khẽ một tiếng: “Không phải em muốn đồ mới sao?”

Thi Tiểu Vận dịu dàng giải thích: “Em nói đùa thôi, anh không biết à?”

“Không biết.” Anh tùy ý nói, lại nói thêm một câu, “Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ coi lời nói của em là nói đùa.”

Thi Tiểu Vận ngẩn người, lại nghe Kì Du Dương hỏi cô: “Bây giờ có rảnh không?”

“Làm gì?” Cô hỏi.

Bên kia hình như có người gọi anh, anh trả lời một câu đến đây sau đó lại nói: “Muốn qua đây xem anh chơi bóng không?”

Thi Tiểu Vận mơ hồ ừm một tiếng, sau đó nghe được anh nói: “Anh gửi vị trí vào wechat cho em nhé, chờ em tới.”

Kì Du Dương chơi bóng ở trung tâm mua sắm gần chỗ cô, Thi Tiểu Vận gọi xe đi qua đó mất hai mươi phút.

Tài xế đưa cô đến ngã tư gần trung tâm mua sắm, Thi Tiểu Vận xuống xe, gió có chút lớn, thổi loạn tóc của cô. Thi Tiểu Vận lấy tay chặn lại, cô bước vào cửa trung tâm thương mại và ra cửa số bốn, nhìn thấy được mấy thanh niên mặc áo bóng rổ đen trắng đang chơi bóng rổ trên sân ánh sáng lờ mờ.

Kì Du Dương mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, bên dưới là quần đùi màu đỏ cam có sọc đen, trông anh trẻ trung và đẹp trai. Anh xoay người, vững vàng ném một quả ba điểm vào rổ, âm thanh nện bóng trên mặt đất lọt vào màng nhĩ.

Lúc Thi Tiểu Vận đến gần, bên trong có người chú ý đến cô, hồn nhiên huýt sáo: “Có gái xinh.”

Kì Du Dương lau mồ hôi trên mặt bằng cổ áo, vỗ vào gáy thanh niên vừa huýt sáo trêu Thi Tiểu Vận: “Dm, dám đùa giỡn với người của tôi.”

“Như vậy không được rồi, mấy cô gái tới đây xem anh chơi bóng là để được anh chú ý tới, không chia cho anh em một người à được à?”

“Cút.” Kì Du Dương đạp cậu ta một cái, cợt nhả nói, “Đây là của tôi, những người khác các người thích tán ai thì tùy.”

Anh nhấc chân đi đến chỗ Thi Tiểu Vận, dừng lại trước mặt cô, híp mắt suy nghĩ: “Anh còn tưởng em không đến.”

Trên trán anh phủ một tầng mồ hôi, có mấy sợi tóc ướt đẫm rũ xuống lông mày càng trông bất cần đời.

Thi Tiểu Vận cười: “Chuyện em đồng ý bình thường đều làm được.”

Kì Du Dương nhìn cô, cong khóe môi.

Phía sau có người trêu chọc anh: “Anh Dương, có chơi nữa không đâu, đừng tán gái nữa, anh em vẫn đang chờ cậu đây này?”

“Gấp cái gì, vội vàng đi đầu thai à.” Kì Du Dương bắt được quả bóng ném lại cho bọn họ.

Thi Tiểu Vận thấy nhóm người đứng phía sau anh thỉnh thỉnh lại nhìn về phía này trêu chọc vài lần.

Cô nói: “Anh đi chơi bóng đi.”

Kì Du Dương đưa điện thoại cầm trên tay cho cô: “Cầm hộ anh một lát.”

Thi Tiểu Vận cũng không nghĩ nhiều chỉ tưởng rằng lát nữa anh quăng bóng sẽ làm rơi điện thoại.

Đợi anh chơi bóng rổ xong có một cô gái cầm điện thoại chạy đến chỗ anh, không biết nói gì đó với anh. Chỉ thấy Kì Du Dương mở chai nước lọc ngửa đầu uống một nửa sau đó anh chậm rãi đóng nắp chai, đưa tay chỉ chỉ Thi Tiểu Vận.

Cô gái kia cũng nhìn theo một cái, trên mặt có chút ngượng ngùng.

Thi Tiểu Vận có thể mơ hồ đoán được Kì Du Dương để điện thoại ở chỗ cô là ý gì, người này có tính toán. Lúc anh đi tới, cô nói: “Vừa nãy cô gái kia nói gì với anh vậy?”

Anh nhặt chiếc áo khoác trên ghế lên, nói: “Muốn thêm wechat của anh.”

“Vậy anh trả lời như thế nào?”

“Nói điện thoại ở chỗ bạn gái.” Anh nhìn cô một cái.

Thi Tiểu Vận cắn môi: “Vậy nên anh bảo em đến đây là để chắn hoa đào cho anh?”

“Không phải ý này.” Anh nhướn mày, “Chẳng phải anh đã có một hoa đào rồi sao, không thể thêm hoa đào khác được, đúng chứ?”

—————

Edit: Cá heo nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK