Kì Du Dương không trả lời, anh cúi đầu lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, châm một điếu.
Không khí giữa hai người đột nhiên trầm xuống, nhóm Trương Hiểu Thần đi tới.
Đồ Đồ kéo tay Triệu Hoằng Lâm, nghĩ rằng câu nói vừa rồi của cô ta đã khiến hai người cãi nhau, cô ta mấp máy môi có ý định khuyên bảo: “Aizz, chị Thi Thi, chắc là do chị hiểu lầm Kì Du Dương rồi, anh ấy chắc là chưa thêm......”
Cô ta còn chưa nói xong Kì Du Dương liền khó chịu đánh gãy lời nói: “Chúng tôi đang nói chuyện, liên quan mẹ gì đến cô hả?”
Bọn Triệu Hoằng Lâm đều biết rõ tính cách của Kì Du Dương, lúc anh bực mình đều không quan tâm đó là người thân, bạn bè là nam hay là nữ.
Đồ Đồ bị Kì Du Dương lớn tiếng khóe mắt liền đỏ lên, sắc mặt có hơi xấu hổ. Triệu Hoằng Lâm kéo Đồ Đồ đi, nhỏ giọng dỗ dành: “Tính tình của cậu ta vốn dĩ đã hỗn như vậy rồi, không phải chỉ với một mình em đâu, vừa rồi anh cũng muốn nói với cậu ta mấy câu, cậu ta cũng mắng anh, em đừng để tâm.”
Thi Tiểu Vận nhìn Kì Du Dương, anh mím môi, sắc mặt cực kì tệ. Thi Tiểu Vận cũng không muốn nói thêm gì nữa trực tiếp xoay người rời đi.
Kì Du Dương rít một hơi thuốc, nhìn cô đi ra khỏi sân bóng rổ anh đứng im tại chỗ hai giây, hừ nhẹ một tiếng nhưng cuối cùng vẫn đi theo.
Dưới ánh đèn đường, bóng dáng hai người một trước một sau.
Thi Tiểu Vận đi được một lát cô liền dừng lại: “Em không muốn cãi nhau với anh, em về nhà bình tĩnh một lát, anh với nhóm Trương Hiểu Thần chơi thêm lát nữa đi.”
Kì Du Dương nhét một tay vào trong túi quần, rũ mắt nhìn cô chằm chằm, thản nhiên nói: “Em về thì anh làm gì còn tâm trạng chơi bóng rổ?”
Thi Tiểu Vận cắn môi, hai mắt nhìn anh, khóe môi khẽ nhúc nhích muốn giải thích mấy câu nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Hai người lên xe, không khí trong xe rất yên tĩnh, không ai có ý định mở miệng nói chuyện để hòa hợp bầu không khí trong xe.
Thi Tiểu Vận gửi tin nhắn cho Triệu Hoằng Lâm, bảo anh ấy dỗ Đồ Đồ một chút, cũng giải thích câu đó của Kì Du Dương không có ác ý gì.
Triệu Hoằng Lâm: Được, cũng không có chuyện gì đâu. Cậu ấy như vậy tôi cũng hiểu rõ từ lâu rồi. N hưng mà tối nay tôi thấy cậu ta thực sự rất tức giận, đoán chừng cô phải dỗ cậu ta rồi.”
Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh, hai tay anh đang đặt trên vô lăng, nhìn đường không chớp mắt.
Xe dừng dưới hầm để xe, hai người đi thang máy lên tầng. Trong thang máy có không ít hộ gia đình vừa đi dạo phố về. Kì Du Dương kéo Thi Tiểu Vận một cái, dùng người mình che chắn đoàn người giúp cô.
Trên người anh có mùi thuốc lá thoang thoảng, là trước đó đã hút một điếu ở sân bóng rổ.
Thi Tiểu Vận ôm thắt lưng anh, cắn môi dưới, thử mở miệng: “Em nói bậy rồi.”
Kì Du Dương cúi đầu nhìn cô một cái, không nói gì.
Thang máy tới tầng 12, hai người ra khỏi thang máy.
Thi Tiểu Vận nhập mật khẩu mở cửa. Cô đang định thay dép đi trong nhà thì Kì Du Dương liền ôm lấy eo cô từ phía sau, ôm cô ngồi lên tủ giày. Kì Du Dương cúi người cắn lên môi của cô, ngón tay thâm nhập vào vạt áo. Thi Tiểu Vận biết anh đang phát tiết, những lời cô nói lúc trưa quả thật khiến lòng anh không thoải mái cũng là có nguyên nhân.
Thi Tiểu Vận ôm cổ anh, hôn lên môi anh an ủi, anh cũng kịch liêt đáp lại. Đầu của anh vùi trước ngực cô, cắn mạnh một cái.
Thi Tiểu Vận bị cắn đau đến mức nhíu mày, vỗ xuống vai của anh: “Đau a.”
“Đau chết em đi.” Anh mạnh mẽ nói, “Ai bảo em nói mấy lời dó làm anh bực mình.”
Thi Tiểu Vận giơ hai tay ôm mặt anh, nhìn anh: “Vẫn còn giận à? Em không có ý muốn chơi đùa với anh, em đương nhiên hy vọng chúng ta tốt đẹp mà.”
Kì Du Dương hít một hơi, thấp giọng bất đắc dĩ nói: “Em đang tạo áp lực cho anh à.”
Anh ôm cô xuống dưới tủ giày, xoay người khiến cô đưa lưng về phía mình. Hai tay Thi Tiểu Vận nắm vào thành tủ, chống đỡ thân thể của mình.
Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ chiếu vào.
Hình bóng hai người dây dưa phản chiếu lên bức tường màu trắng, một khung cảnh mơ hồ lại quyến luyến được hiện ra. Cho đến khi âm thanh của tủ giày va vào vách tường ngừng lại.
Kì Du Dương vùi đầu vào hõm vai của cô, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô, thấp giọng mơ hồ nói: “Chết tiệt, em khiến anh thấy bất an.”
Hô hấp của Thi Tiểu Vận bình ổn trở lại, lại nghe thấy anh nói: “Hay là anh con mẹ nó nghỉ học.”
Thi Tiểu Vận mặc quần vào, cô xoay người, giơ tay sờ mặt anh, nét mặt nghiêm túc: “Không được, anh chỉ còn một năm nữa thôi, phải học cho xong.”
Kì Du Dương nói mấy lời này chỉ là nói thôi, anh cũng không muốn nghỉ học, nếu không chẳng phải sẽ phí công đèn sách hai năm trước sao. Thi Tiểu Vận giơ tay mở đèn, nói: “Em đi tắm đã.”
Kì Du Dương nắm tay cô: “Cùng nhau tắm.”
Thi Tiểu Vận cảnh giác nhìn anh: “Trước tiên nói cho xong đã, em không muốn lại thêm một lần nữa.”
Kì Du Dương gật đầu: “Ừm, không vào.”
Anh nói như vậy nhưng cuối cùng lúc ở trong phòng tắm anh vẫn không nhịn được, lại đè cô lên tường làm thêm một lần nữa. Thi Tiểu Vận cắn bả vai của anh, chỉ trích anh: “Không phải anh bảo không làm thêm hả?”
Anh ghé sát vào tai cô: “Một trong ba lời nói dối lớn nhất của đàn ông là anh không vào, em chưa nghe qua à bảo bối?”
Cuộc cãi vã nhỏ nhoi giữa hai người cũng được hóa giải một cách lặng lẽ.
Kì Du Dương từ trong nhà vệ sinh đi ra, Thi Tiểu Vận vẫn còn đang ở trong phòng tắm, cô chăm sóc da trước khi ngủ, có một quảng cáo đắp mặt nạ nên cô lấy điện thoại ra bắt đầu quay video.
Kì Du Dương không làm phiền cô, ngồi ở phòng khách bắt đầu chơi game. Trên đường anh và Thi Tiểu Vận trở về, Triệu Hiểu Thần gửi cho anh mấy tin nhắn. Lúc đó tâm trang anh khó chịu nên không để ý tới điện thoại. Bởi vì anh và Thi Tiểu Vận cãi nhau một trận nên anh để quên áo khoác ở sân bóng rổ.
Trương Hiểu Thần mang về giúp, còn chụp cả ảnh gửi cho anh.
Kì Du Dương: Hai ngày nữa qua chỗ cậu lấy.
Trương Hiểu Thần: Xem ra là làm hòa rồi.
Kì Du Dương từ chối cho ý kiến, Trương Hiểu Thần lại gọi điện thoại qua cho Kì Du Dương, vui sướng khi thấy người khác gặp họa: “Bạn gái kia của Triệu Hoằng Lâm tối nay thiếu chút nữa đã bị cậu dọa khóc rồi.”
Kì Du Dương lấy một cái gối ôm đặt ở phía sau lưng, lười biếng nói: “Lão Triệu không túc giận chứ?”
Trương Hiểu Thần nói: “Cậu ta biết tính chó của cậu, sao có thể tức giận chứ. Nhưng mà cô gái kia chỉ là bạn giường thôi. Cậu ta không đến mức cãi nhau với anh em chỉ vì một người phụ nữ, hơn nữa người phụ nữ kia còn để ý anh em của cậu ta, tôi đoán tối nay cậu ta sẽ dỗ người ta nhưng lão Triệu bứt bỏ người phụ nữ này rồi, người phụ nữ kia có khi còn không biết cô ta đắc tội gì với lão Triệu.”
Thủ đoạn của Triệu Hoằng Lâm không giống Kì Du Dương, mặc dù anh ta chia tay với con gái nhưng vẫn rất nhẹ nhàng, không lập tức khiến cho cô gái đó mất mặt.
Bữa cơm tối nay Đồ Đồ không biết cố ý hay vô tình mà ánh mắt đều hướng về Kì Du Dương. Triệu Hoằng Lâm đương nhiên là biết rõ nhưng trên mặt anh vẫn duy trì sắc mặt vui vẻ bình thản, sau đó chậm rãi xa cách cô gái kia.
Kì Du Dương xùy một tiếng.
Trương Hiểu Thần nói: “Mỹ nữ Thi Thi đâu.”
“Cô ấy đang quay video chăm sóc da.” Anh nói.
Trương Hiểu Thần nói đùa: “Được rồi, hai người làm hòa là được rồi. Mẹ nó, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt hai người nữa, vừa xuất hiện là hai người lại cãi nhau, sau này nếu không có chuyện gì thì ít tìm tôi đấy.”
Kì Du Dương nhếch khóe môi: “Cậu mê tín như vậy từ lúc nào thế.”
Trương Hiểu Thần: “Đây chẳng phải là đề phòng hai người hãm hại tôi lần nữa sao? Cúp đây.”
Kì Du Dương cúp điện thoại, tùy tiện lướt weibo, tìm bức ảnh anh nắm tay Thi Tiểu Vận lần trước đăng lên, có một số fan của cô qua bình luận: “Soái ca, anh là bạn trai của Thi Thi à?”
Kì Du Dương không để ý, dù sao thì anh và tài khoản phụ của Thi Tiểu Vận cũng follow nhau nên đây không phải là chuyện khó đoán.
—————
Edit: Cá heo nhỏ.