Chuyện này vẫn là San San nói với cô biết, mới đầu cô còn có hơi buồn bực nhưng sau đó liền gọi điện nói với Kì Du Dương chuyện này, anh chỉ cười hỏi cô: “Xóa đi không tốt à?”
Thi Tiểu Vận liền hiểu ra đây là do Kì Du Dương làm, nhưng Thi Tiểu Vận vẫn hỏi Kì Du Dương: “Nhưng trong bài viết đó còn có một đoạn rất hay, nói rằng anh với một hoa nhỏ nào đó từng hẹn hò.”
“Hoa nhỏ nào?” Kì Du Dương thản nhiên nói.
Thi Tiểu Vận nói một cái tên, Kì Du Dương cười khẩy: “Còn chưa từng nghe qua.”
Thi Tiểu Vận đương nhiên biết rõ, lúc hai người quen nhau bên cạnh anh không có người khác.
Kì Du Dương hỏi: “Bao giờ qua đây?”
Thi Tiểu Vận định tháng chín qua thăm anh nhưng vì bận nhiều công việc khác nên lại hoãn lại thêm một tuần. Thật ra cô đã đặt xong vé máy bay vào ngày mai nhưng cô lại cố tình làm ra dáng vẻ khó xử: “Dạo này có hơi bận.”
Cổ họng Kì Du Dương tràn ra tiếng cười khẽ, chửi thề, sau đó anh thu lại ý cười, trầm giọng nói: “Nhớ em rồi, vợ à.”
Thi Tiểu Vận như dỗ dành trẻ con: “Dạo này em có hơi bận, đợi thêm một tuần nữa em liền qua thăm anh, anh cố nhịn thêm chút nữa.”
Kì Du Dương bật cười, thâm sâu nói: “Em cũng biết anh phải nhịn à?”
Thi Tiểu Vận trừng mắt nhìn anh trong video, khóe môi Kì Du Dương cong lên cười cười. Hai người lại nói chuyện thêm một lúc, Bắc Kinh gần mười hai giờ Kì Du Dương nhắc cô đi ngủ Thi Tiểu Vận mới cúp điện thoại.
Hôm sau Thi Tiểu Vận đúng giờ tỉnh lại, cô đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt sau đó lại tự đi trang điểm. Cô ngồi xổm trên sàn nhà chuẩn bị thức ăn đủ ba ngày cho mèo.
Tiểu sư tử hình như biết cô phải xa nhà nên cọ cọ vào đầu gối cô, dính lấy không buông.
Con mèo màu cam này được cô và Kì Du Dương nhặt ở ven đường. Hôm đó hai người ở trong nhà của anh cả hai ngày, buổi tối cuối cùng, hai người lái xe ra ngoài lúc hai giờ sáng.
Kì Du Dương lái xe đưa cô đi hóng gió, đèn neon tạo thanh một dải ánh sáng lướt qua tầm nhìn của cô rồi sau đó lui dần về phía sau.
Bọn họ lái xe đến chỗ dừng xe liền bước xuống.
Kì Du Dương nắm tay cô đi dạo ở trên đường, đi ngang qua một chiếc ô tô màu đen, bên dưới có vài tiếng mèo kêu chói tai.
Thi Tiểu Vận ngồi xổm xuống cúi đầu nhìn gầm xe, bên trong có một con mèo màu cam đang trốn. Thi Tiểu Vận bảo Kì Du Dương đi ra phía cửa hàng tiện lợi mua một phần thức ăn đóng hộp cho mèo.
Lúc Kì Du Dương trở về liền thấy con mèo kia đang liếm tay Thi Tiểu Vận. Anh mở vỏ hộp ra rồi đặt lên trên mặt đất.
Con mèo cam không dám tiến lên, con người sáng trưng nhìn anh một cách đề phòng.
Thi Tiểu Vận lấy hộp thức ăn cho mèo ra đặt trước mặt nó, sau đó còn nhỏ giọng dỗ: “Đừng sợ anh ấy, anh ấy là người tốt.”
Kì Du Dương nghe thấy vậy liền cười khẽ. Anh lười biếng đứng dậy lấy bao thuốc trong túi quần ra rút một điếu cho lên miệng, nhìn thấy Thi Tiểu Vận nhìn con mèo kia bằng ánh mắt dịu dàng. Đột nhiên trong đầu hiện ra một suy nghĩ, nếu cô có con có lẽ cũng sẽ có dáng vẻ như thế này.
Sau một lúc lâu Thi Tiểu Vận nghiêm túc nhìn về phía anh: “Kì Du Dương, hay là chúng ta nuôi nó đi?”
“Được thôi.” Anh hút thuốc, “Em thích thì nuôi thôi.”
“Vậy gọi là gì bây giờ?”
Anh im lặng một lát, híp mắt suy nghĩ: “Tiểu sư tử.”
Thi Tiểu Vận liền hiểu ý cười cười: “Được.”
Cô cúi đầu, giơ tay sờ đầu con mèo: “Sau này con tên là tiểu sư tử nhé.”
Kì Du Dương nhét một tay trong túi quần, nhìn cảnh tượng này không hiểu sao anh lại nhớ đến lúc ở phía Nam. Ngày đó hai người vừa mới làm xong sau đó xuống dưới tầng đi ăn khuya. Trên đường đi cũng gặp phải một con mèo.
Lúc đó cô còn đang hoài nghi anh có quay video hai người làm không, nhưng hiện tại cô lại đang nói với một con mèo không hiểu gì bảo anh là người tốt.
Thi Tiểu Vận quay đầu nhìn Kì Du Dương, thấy anh đang đăm chiêu nhìn mình suy nghĩ liền hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Anh nhướn mày, “Muốn biết?”
Thi Tiểu Vận ừm một tiếng, chống một tay lên má như kiểu đang chăm chú lắng nghe.
Kì Du Dương nhếch nhếch khóe môi, đen tối nói: “Đang nghĩ một ngày nào đó chúng ta có thể quay video?”
Thi Tiểu Vận sửng sốt, hai giây sau cô liền hiểu ra anh nói quay video là có ý gì, mặt cô đỏ ửng: “Lưu manh.”
Kì Du Dương chỉ trêu cô mà thôi chứ thật ra anh không có sở thích đặc biệt như thế. Thi Tiểu Vận thẹn quá hóa giận lao vào ngực anh, cách một lớp vải mỏng cắn lên bả vai anh. Kì Du Dương ôm cô, vừa cười còn vừa phải để ý điếu thuốc trên tay không chạm vào quần áo của cô.
“Sao anh lại lưu manh như vậy hả?”
Kì Du Dương cắn tai cô, thì thầm nói: “Lần đầu tiên gặp anh chẳng phải đã biết rồi sao?”
Thi Tiểu Vận nghe anh nói vậy mới nhớ ra lần đầu tiên hai người gặp nhau. Hôm đó Kha Dao ở ngoài anh hành lang mắng anh, vẻ mặt anh lạnh lùng còn Kha Dao thì chất vấn anh: “Vì sao chứ. Chẳng phải anh thích kiểu diện mạo giống như em sao?”
Anh nói gì đó, Thi Tiểu Vận hơi cau cau mày, hình như anh nói: “Tóc cô quá ngắn, cảm giác không sướng.”
Sau đó anh ném đề tài câu chuyện lên người cô, bây giờ cô mới hiểu ý của anh là gì. Lúc hai người làm anh rất thích tư thế đằng sau lưng, thường hay nắm tóc cô nhưng lại không đến mức làm cô bị đau.
Thi Tiểu Vận cong khóe môi: “Cho nên là lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã nhất kiến chung tình à?”
Kì Du Dương mỉm cười, không có ý kiến gì: “Cũng có thể nói là như vậy.”
Thi Tiểu Vận giơ tay vỗ vỗ vai anh: “Em biết lần đầu tiên anh nhìn thấy em chỉ muốn ngủ cùng em mà thôi.”
Kì Du Dương siết chặt tay cô, thản nhiên khen cô: “Thật thông minh.”
Thi Tiểu Vận bĩu môi xùy nhẹ một tiếng.
Đêm đó hai người mang con mèo kia về tắm rửa sạch sẽ rồi hôm sau mang đến bệnh viện thú ý làm kiểm tra. Hai người lại mua thêm ổ mèo và thức ăn cho nó.
......
Lúc Thi Tiểu Vận gọi xe đi đến sân bay liền gửi tin nhắn cho Chu Sảng, bảo cô ấy lúc nào rảnh qua nhà để ý mèo hộ cô.
Chu Sảng: Buổi tối tớ qua đón nó về nhà tớ nuôi vài ngày nhé.
Thi Tiểu Vận: Không phải Thiệu Tử Khiên không thích mèo à?
Chu sảng: Ai thèm để ý anh ấy có thích hay không, đúng lúc tớ cũng định nuôi mèo, đem tiểu sư tử của cậu về thực hành trước.
Thi Tiểu Vận: Được nha, yêu cậu.
Lúc xe tới sân bay Thi Tiểu Vận lấy điện thoại ra trả tiền, cô lấy vali xuống xe. Màn hình điện thoại sáng lên, Kì Du Dương nhắn tin cho cô, hỏi cô dậy chưa.
Thi Tiểu Vận giả vờ trả lời anh: Vừa mới dậy, đang nằm trên giường xem điện thoại.
Sau khi Thi Tiểu Vận gửi tin nhắn cho anh xong liền đi làm thủ tục, cô ngồi trên ghế chờ mười phút, lúc radio thông báo lên máy bay cô mới kiểm vé rồi thuận lợi ngồi lên máy bay.
Vốn dĩ Thi Tiểu Vận còn nghĩ mình lên kế hoạch rất kĩ, không ngờ lúc hạ cánh xong cô mở điện thoại lên liền nhận được tin nhắn của Kì Du Dương gửi tới: “Ở cổng ra chờ em.”
Thi Tiểu Vận có hơi kinh ngạc, còn chưa kịp trả lời anh thì điện thoại liền rung lên. Cô nhận điện thoại: “Sao anh biết em tới đây.”
Kì Du Dương nói: “Đoán được.”
Thi Tiểu Vận kéo theo vali đi theo dòng người ra bên ngoài liền thấy Kì Du Dương. Trên đầu anh đội mũ lưỡi trai màu đen, bên ngoài mặc một chiếc áo măng tô màu đen phối cùng với áo len cao cổ màu xám ở trong, che đi yết hầu của anh.
Hai tay anh đút vào túi áo măng tô nhìn cô, lúc nhìn thấy cô liền dang rộng hai cánh tay. Thi Tiểu Vận kéo theo vali dừng trước mặt anh, cô nhìn anh, còn chưa kịp nói gì anh liền cong khóe môi, bàn tay ôm lấy gáy cô, kéo cả người cô vào trong lồng ngực anh: “Để anh ôm một lát.”
Thi Tiểu Vận ồm ồm trả lời, ôm chặt lấy thắt lưng của anh.
Mắt Thi Tiểu Vận ươn ướt, cô dụi mắt vào áo măng tô dày mịn của anh, Kì Du Dương hôn lên trán cô, cố ý trêu cô: “Đừng lau hết nước mắt nước mũi lên người anh bảo bối.”
Thi Tiểu Vận nhéo eo anh: “Sao anh phiền vậy hả?”
Kì Du Dương cố tình trêu cô tiếp: “Chê anh phiền còn chạy một vòng lớn như vậy tới thăm anh?”
Thi Tiểu Vận giả vờ muốn đi, Kì Du Dương nắm lấy cổ tay cô, chậc một tiếng: “Sao lại không biết đùa vậy chứ?”
“Cút đi.”
Kì Du Dương cười khẽ, kéo vali của cô: “Đi thôi?”
Thi Tiểu Vận ôm cánh tay anh, giống như những đôi tình nhân khác trong đám đông, cô nói: “Bạn cùng phòng của anh vẫn ở đó à, em ở khách sạn nhé?”
Trước khi đến đón cô anh đã đặt khách sạn sẵn rồi, anh nhìn cô: “Trước tiên về cùng anh đã, lấy mấy bộ quần áo để thay.”
Thi Tiểu Vận cong khóe môi: “Được.”
Kì Du Dương lái xe mang Thi Tiểu Vận về chỗ ở của mình. Thi Tiểu Vận theo anh đi lên trên xem chỗ ở của anh như thế nào. Căn phòng rất lớn, có phòng bếp, phòng khách. Hai phòng ngủ đều có phòng vệ sinh riêng.
Thi Tiểu Vận thở dài một hơi nhẹ nhõm, Kì Du Dương buồn cười nhìn cô: “Bảo bối, có phải em nghĩ anh thiếu mấy đồng tiền này không?”
“Không phải sao?”
Kì Du Dương cười cười: “Mặc dù tài sản cá nhân của bố anh bị nộp hết lên trên nhưng tài sản ông nội để lại cho anh vẫn đủ để anh tiêu cả đời.”
Lúc anh nói lời này có vài phần tự giễu.
Thi Tiểu Vận đau lòng ôm anh: “Không cho nói như vậy.”
Kì Du Dương cảm thấy từ lúc chuyện này xảy ra cô liền dỗ anh như dỗ trẻ con nhưng anh rất hưởng thụ. Anh đẩy cửa phòng ngủ ra bảo cô đi vào trong ngồi một lát.
Kì Du Dương ra ngoài ban công thu quần áo, Thi Tiểu Vận đi xung quanh xem, phòng anh rất đơn giản, có một chiếc tủ quần áo màu nâu kê sát giường, cửa sổ ở cạnh bàn học, trên đó có mấy quyển sách và một chiếc mac book air.
Thi Tiểu Vận ngồi ở cuối giường cầm điện thoại, nghe thấy có người bên ngoài hỏi anh: “Cô gái kia là ai vậy?”
Chắc là bạn cùng phòng của anh, Thi Tiểu Vận nghe thấy Kì Du Dương nói: “Vợ của tôi.”
Khóe môi Thi Tiểu Vận cong lên, lúc anh đẩy cửa đi vào cô cắn môi, thu lại nụ cười.
Kì Du Dương lấy quần áo nhét vào trong một chiếc balo màu đen, hất hất cằm nhìn cô: “Đi thôi.”
Thi Tiểu Vận ồ một tiếng đứng dậy nắm tay anh.
Hai người vào phòng Kì Du Dương đã đặt, vừa vào Kì Du Dương đã đè cô lên cánh cửa, cúi đầu hôn lên cổ cô rồi lại di chuyển lên môi cô.
Anh cắn mạnh hai cái, Thi Tiểu Vận đánh nhẹ vào vai anh tỏ vẻ bất mãn.
Kì Du Dương cười khẽ, cởi quần áo trên người cô. Hai người gần sáu tháng không gặp, lúc này anh chiến đấu cực kì lâu, Thi Tiểu Vận không chịu được mà hét lên.
Cuối cùng thật sự không chịu nổi được nữa cô liền nói mấy câu hư hỏng mà trước kia anh dạy cô, ghé sát vào tai anh nói hai câu, anh liền gục xuống, vùi đầu vào cổ cô thở dốc.
Hai người nằm trên giường một lát sau đó lại đi vào phòng vệ sinh tắm.
Trong lúc nước nóng xả xuống, Thi Tiểu Vận nhìn thấy vai anh có hình xăm, sửng sốt một lát nhưng không nói gì. Cho đến khi hai người mặc áo choàng tắm ra khỏi phòng vệ sinh.
Thi Tiểu Vận mở nắp chia nước khoáng và uống một ngụm: “Hỏi anh một câu.”
“Cái gì?”
Thi Tiểu Vận cắn môi dưới: “Trên vai anh có hình xăm, hai chữ SS kia nghĩa là gì?”
Miệng Kì Du Dương cắn điếu thuốc, cũng phối hợp hỏi lại: “Em không biết à?”
Thi Tiểu Vận giả ngu: “Không đoán được.”
Kì Du Dương nhếch khóe miệng: “Là tên của con mèo kia.”
Thi Tiểu Vận giơ chân đá chân anh, Kì Du Dương giơ tay cầm lấy mắt cá chân cô, dùng chút kỹ năng khiến Thi Tiểu Vận nằm ngửa lên giường. Anh đè lên người cô, giơ tay vén mái tóc xõa trên trán cô, nhìn chằm chằm gương mặt cô, trầm giọng nói: “Tên của vợ anh.”
—————
Edit: Cá heo nhỏ.