“Đúng.” Thi Tiểu Vận ôm đầu gối, mỉm cười.
“Cảm thấy thế nào?”
Thi Tiểu Vận tựa cằm lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh muốn nghe câu trả lời nào?”
Kì Du Dương cười khẽ, hút điếu thuốc, chuyển sang đề tài khác, nắm tay cô, nói: “Trình Khải thích em, em có biết không?”
Thi Tiểu Vận ngẩn người, không ngờ anh sẽ nhận ra được.
Kì Du Dương hiểu rõ, rũ mắt nhìn cô chằm chằm: “Cho nên là em biết?”
Thi Tiểu Vận không biết nói gì, một lúc sau cô nhíu mày, “Thích của cậu ấy không đủ để cậu ấy buông bỏ tự do.”
“Vậy còn em?”
“Gì?”
“Có phải cũng thích anh ta không?”
Thi Tiểu Vận bội phục sự quan sát tỉ mỉ của anh, nhưng cô không muốn nói nhiều với Kì Du Dương, cô ngáp một cái, vụng về nói dối: “Kì Du Dương, em buồn ngủ rồi.”
Kì Du Dương lười vạch trần cô, anh cười khẩy một tiếng, nhưng cũng không hùng hổ thăm dò gây sự nữa. Suy cho cùng cuộc trò chuyện tối nay của hai người trái với quy tắc của trò chơi, anh đem điếu thuốc dụi vào gạt tàn.
Phòng ngủ vẫn còn mùi khói thuốc.
Thi Tiểu Vận cau mũi, hỏi người phía sau: “Kì Du Dương, anh có thể đi mở cửa sổ một chút được không?”
Một lát sau, phía sau truyền đến tiếng anh nhấc chăn xuống giường.
Thi Tiểu Vận bọc người trong chăn, thấy Kì Du Dương tùy tiện mở một nửa cửa sổ, không khí lưu thông, mùi khói thuốc trong phòng cũng tiêu tán đi không ít.
Kì Du Dương vẫn chưa buồn ngủ, dựa người vào đầu giường chơi game, thỉnh thoảng cùng đồng đội cười mắng vài câu, âm thanh cũng không quá lớn.
Thi Tiểu Vận nhắc đến việc đi ngủ nhưng vẫn không ngủ được. Cô lấy điện thoại dặt dưới gối ra lướt weibo, phát hiện không có gì để lướt cả, cô trở mình, mặt hướng về phía Kì Du Dương: “Anh chơi game với Trương Hiểu Thần à?”
“Không phải.” Anh lơ đãng nhìn cô.
Trong phòng ngủ đã tắt đèn, ánh sáng duy nhất phát ra là từ điện thoại của anh, vì vậy càng khiến lông mày của anh thêm thâm thúy. Thi Tiểu Vận ngước lên nhìn anh, thử nói: “Từ Huệ Huệ.”
Anh cười, nói: “Anh xóa cô ta từ lâu rồi.”
“Vì sao?”
“Kỹ thuật quá kém.” Anh dựa vào chiếc gối ở phía sau lưng, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, động tác trên tay không dừng lại, lơ đãng nói, “Hơn nữa anh cũng không muốn ngủ với cô ta.”
Thi Tiểu Vận có chút cạn lời, lườm anh một cái.
Kì Du Dương cúi đầu nhìn cô một cái, hạ giọng uy hiếp cô: “Đừng nghĩ là anh không nhìn thấy em trợn mắt.”
Thi Tiểu Vận cười cười, lôi chăn quấn chặt người, còn khiêu khích một câu: “Ờ, thì sao?”
Kì Du Dương nhếch môi, mơ hồ ám chỉ cô: “Làm em lần nữa.”
Thi Tiểu Vận trợn mắt, cuối cùng cô nói chuyện câu được câu không với Kì Du Dương sau đó ngủ quên mất.
Chủ nhật, Thi Tiểu Vận lỡ hẹn đi ăn tối với Chu Sảng nhưng lại là hẹn ở nhà của cô. Thi Tiểu Vận bị dị ứng, lười đi ra ngoài. Chu Sảng gọi lẩu gà dừa ở ngoài giao về nhà.
Chu Sảng vừa đổi giày ở huyền quan, vừa nhìn mặt của Thi Tiểu Vận, nói: “Bảo bối, thật sự rất nghiêm trọng đó.”
Thi Tiểu Vận nhún vai, vẻ mặt buồn chán: “Tớ phiền sắp chết rồi đây.”
“Khám chưa?” Chu Sảng quan tâm nói.
“Khám rồi cũng uống thuốc rồi, nếu ngày mai không đỡ thì tớ đi khám bác sĩ khác.” Thi Tiểu Vận nói.
Chu Sảng hỏi: “Uống thuốc được mấy ngày rồi?”
“Năm ngày.” Thi Tiểu Vận đưa cho Chu Sảng một cốc nước.
Nửa tiếng sau, đồ ăn đã được mang đến, hai người thu dọn đem từng hộp đồ ăn mở ra, đặt từng món một lên bàn. Bởi vì chỉ có hai người nên cũng không đặt quá nhiều món.
Chu Sảng gắp một miếng củ sen, nhìn Thi Tiểu Vận, nói: “Cậu vẫn còn dây dưa với Kì Du Dương à?”
Thi Tiểu Vận gắp một miếng thịt gà cho vào miệng, ậm ừ một tiếng.
Chu Sảng nhỏ giọng hỏi: “Nói xem, làm với em trai cảm giác thế nào?”
Nghe vậy, Thi Tiểu Vận suýt nữa bị nghẹn, cô cầm lấy cốc nước, uống một ngụm coca, giơ tay vỗ vỗ ngực, trừng mắt nhìn Chu Sảng.
Chu Sảng không hề thấy xấu hổ: “Tớ nghe Tử Khiên nói, em trai Kì cũng là một tay chơi, ở phương diện này chắc hẳn không tồi.”
Thi Tiểu Vận cúi đầu uống canh: “Tớ từ chối trả lời vấn đề này.”
Chu Sảng cũng biết Thi Tiểu Vận không phải là người cởi mở, chẳng qua là chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi, thật sự không muốn nghe chuyện này, cô nói: “Hai ngày trước có phải cậu quay về nhà đúng không?”
“Đúng vậy, về ở với mẹ tớ một tuần.”
“Biết sớm thì tớ đã về với cậu rồi, tiện thể ăn món cá chua ngọt của dì Đường nấu.”
Thi Tiểu Vận: “Lần sau về tớ sẽ nói với cậu một tiếng.”
Hai người ăn xong bữa tối, Chu Sảng ở lại giúp cô dọn dẹp bàn ăn, cho đến khi Thiệu Tử Khiên gọi điện tới Chu Sảng mới rời đi.
Thi Tiểu Vận ngồi trên ghế sofa xem phim truyền hình, cô bị dị ứng năm ngày, Kì Du Dương gọi cô hai lần nhưng đều bị Thi Tiểu Vận từ chối. Cô không muốn để Kì Du Dương nhìn thấy gương mặt hiện tại của cô, mặc dù không đến mức kinh khủng nhưng cũng không tính là đẹp.
Thi Tiểu Vận xem xong một tập phim truyền hình, điện thoại đặt ở trên bàn trà liền sáng lên. Cô thường đặt điện thoại ở chế độ yên lặng, Thi Tiểu Vận có một dự cảm rằng chính là Kì Du Dương gọi tới.
Cô với tay lấy điện thoại qua, liếc nhìn tên ghi chú, đúng là thật. Cô ấn nhận, nghe thấy anh nói: “Anh ở dưới tiểu khu nhà em.”
“Em đang ngủ.” Cô thuận miệng nói một cái cớ qua loa.
Kì Du Dương hừ lạnh: “Lừa ai vậy, đèn ở phòng em vẫn sáng kia kìa.”
Thi Tiểu Vận nói không nên lời, lại nghe thấy anh nói: “Có ý gì đây, hay là nhìn trúng em trai khác rồi?”
Thi Tiểu Vận không nói chuyện, dường như anh đã mất hết kiên nhẫn, giọng nói trầm đi vài phần: “Quá tam ba bận nhé.”
Thi Tiểu Vận thở dài một hơi, che trán, bất đắc dĩ nói: “Em bị dị ứng.”
“Đây là lí do à.” Anh tự nhiên cười một tiếng.
Thi Tiểu Vận do dự, Kì Du Dương giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, an ủi cô: “yên tâm, anh không chê em xấu.”
“Vậy anh đi lên đi.” Thi Tiểu Vận thỏa hiệp.
Năm phút sau, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Thi Tiểu Vận lê dép đi ra mở cửa. Ánh mắt của Kì Du Dương dừng trên gương mặt của cô, anh nhướn mày. Làn da của cô vốn đã trắng nõn, bây giờ còn bị dị ứng nên mặt đo đỏ, nhưng không tính là khó coi, chẳng qua chỉ giống như bị say rượu mà thôi.
Thi Tiểu Vận đưa tay che mặt: “Đừng nhìn chằm chằm mặt em như vậy nữa.”
Kì Du Dương rút tay đang để trong túi quần ra, ánh mắt di chuyển xuống phía dưới, sau đó dừng ở trước ngực cô: “Vậy anh nên nhìn chỗ nào?”
Thi Tiểu Vận mặc một bộ đồ ngủ bằng lông cừu màu xanh bơ, cô không sợ anh nhìn mà còn mắng anh một câu: “Háo sắc.”
Kì Du Dương cũng không tức giận, tươi cười, anh đóng cửa lại, nhìn bóng lưng của cô: “Mấy ngày rồi?”
“Năm ngày.” Thi Tiểu Vận nằm trên ghế sofa, ôm một chiếc gối trước người, một bàn tay của cô vẫn bụm mặt.
Kì Du Dương ngồi xuống ghế sofa: “Đừng che, anh không ghét bỏ.”
Thi Tiểu Vận định giơ chân đạp anh, Kì Du Dương đưa tay giữ lại, ngón tay giữ lấy mắt cá chân nhỏ của cô: “Đừng thẹn quá hóa giận, thật sự không xấu, ở trong mắt anh em vẫn là tiên nữ.”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Thi Tiểu Vận liếc anh một cái, nhưng tâm trạng khó chịu bị dị ứng mấy hôm nay của cô cũng tốt lên không ít.
Kì Du Dương lại nói: “Ngày mai em có rảnh không?”
“Để làm gì?” Ánh mắt cô lộ ra điểm đề phòng, “Em không muốn ra ngoài.”
Ngón tay của anh chỉ chỉ trên mặt cô, nghiêm túc nói: Mang em đi khám, anh quen một dì trong khoa da liễu rất giỏi về phương diện này, anh mang em tới cho dì ấy khám một chút xem.”
Thi Tiểu Vận đồng ý, ngón tay của Kì Du Dương vuốt ve cổ chân của cô: “Cho anh leo cây tận hai lần, thế nào, có phải nên thể hiện một chút không?”
Thi Tiểu Vận ôm gối, ngước mắt lên nhìn anh, thật ra cũng không phải không muốn, cô nói: “Em đã bị như vậy rồi, anh không thể ngậm miệng lại hả.”
Giọng điệu của Kì Du Dương thoải mái: “Anh không ăn chay, không thể ngậm miệng được đâu.”
Thi Tiểu Vận ném gối ôm, quỳ trên sofa, ôm lấy mặt anh, hôn xuống môi anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sắc chết anh đi.” (Sắc ở đây nghĩa là háo sắc.)
—————
Lời của tác giả:
Nằm không cũng bị đánh, ông chủ nhỏ không hề Ngắn và Nhỏ, um!
Edit: Cá heo nhỏ.