• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thi Tiểu Vận quay sang lườm Kì Du Dương một cái, Kì Du Dương thản nhiên nhướn mày nhìn cô, lại nhéo nhéo tay của cô.

Dù sao ở đây vẫn có bậc trưởng bối, Thi Tiểu Vận cũng không để anh tùy ý như vậy, âm thầm rút tay của mình về, nhét vào trong túi áo khoác.

Kì Du Dương a một tiếng, khóe miệng nhếch nhếch lên.

Mười năm phút sau Thi Tiểu Vận từ phòng khám đi ra, trong tay cầm một đơn thuốc.

Kì Du Dương ngồi trên chiếc ghế nhựa màu xanh ở hành lang, dang rộng hai chân, cúi đầu chơi game. Bên cạnh anh còn có một cậu nhóc tầm tám chín tuổi,  đang xem rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn hướng dẫn Kì Du Dương mấy thao tác.

Kì Du Dương nhìn thấy bóng dáng của Thi Tiểu Vận, cất điện thoại đi, cậu bé vốn dĩ đang xem ở bên cạnh thất vọng than thở: “Sao lại không đánh.”

Kì Du Dương giơ tay xoa đầu cậu nhóc, nghịch ngợm nói: “Bạn gái anh ra rồi, ai thèm chơi cho em nhìn chứ?”

Ánh mắt anh rơi lên mặt Thi Tiểu Vận: “Bảo thế nào?”

“Dị ứng, lại kê thuốc.” Thi Tiểu Vận đeo khẩu trang.

Kì Du Dương nói: “Em ở đây chờ một lát, anh vào chào một tiếng rồi cùng em ra ngoài sảnh lấy thuốc.”

Thi Tiểu Vận gật gật đầu, Kì Du Dương lại đẩy cửa vào phòng, nói hai câu với dì Hà rồi đi ra.

Hai người đi vào trong thang máy, trong lúc đó Trình Khải gửi cho cô một tin nhắn trong wechat: Bùi Hòa đã trở lại, cậu ta có đi tìm cậu không?

Thi Tiểu Vận hơi giật mình, cô thật sự không biết chuyện Bùi Hoài quay về, cô trả lời Trình Khải: Hai hôm nay tớ chưa thấy anh ta.

Kì Du Dương cũng không muốn nhìn điện thoại của Thi Tiểu Vận, nhưng có một số việc cố tình lại đúng dịp như vậy, anh nhìn thấy hai câu đối thoại giữa cô và Trình Khải.

Kì Du Dương thản nhiên nhìn đi chỗ khác.

Chờ hai người lấy thuốc xong, Kì Du Dương lái xe đưa Thi Tiểu Vận về tiểu khu, xe dừng ở dưới tầng, Thi Tiểu Vận nói: “Hôm nay cảm ơn anh, anh có việc thì cứ đi trước đi.”

Kì Du Dương cười lạnh: “Bạn trai cũ của em về?”

Thi Tiểu Vận cho rằng lời nói của mình không có vấn đề gì, không biết vì sao anh lại nổi giận. Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt lộ ra vài phần khó hiểu, lại nghe anh nói: “Cho nên bây giờ gấp đến mức muốn đuổi anh đi, không biết điều như vậy à.”

Giọng của anh không giống như đang nói đùa mà là chế giễu, Thi Tiểu Vận nhất thời cũng có chút bực bội, không chút do dự nói: “Hình như chuyện này cũng không liên quan gì đến anh đúng chứ?”

Thi Tiểu Vận muốn đẩy cửa xuống xe, Kì Du Dương lại khóa cửa xe, anh cợt nhả nói: “Không liên quan đến anh mà em còn lấy ảnh của anh để đuổi bạn trai cũ đi?”

Thi Tiểu Vận ngây người, thật sự không ngờ tới anh biết chuyện này, nhưng suy nghĩ kĩ lại vì sao anh lại biết chuyện này, giọng cô lạnh lùng nói: “Mở cửa.”

“Nói rõ ràng thì anh để em đi.” Anh cau mày nói.

“Kì Du Dương, mong anh hiểu rõ ràng quan hệ của chúng ta. Suy cho cùng, quan hệ của chúng ta cũng giống như bạn bè mà thôi, anh không cảm thấy là anh đang quản quá nhiều rồi sao?”

Kì Du Dương nghiến răng, đau buồn nói: “Bạn bè cái gì, em cùng với người bạn bè nào của em cũng giống như quan hệ chúng ta thỉnh thoảng lên giường ngủ?”

Giọng điệu của anh trào phúng, Thi Tiểu Vận nhíu mày, cảm thấy có chút xấu hổ, cô trả lời một cách mỉa mai: “Không phải chứ, ông chủ nhỏ không chơi nổi à?”

Mắt hai người đối diện nhau, Kì Du Dương nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, anh đột nhiên nhếch miệng, nói một câu không đầu không đuôi: “Sao có thể?”

Lời nói của anh rơi xuống, cùng với đó là tiếng mở khóa.

Thi Tiểu Vận bước xuống xe không quay đầu lại, Kì Du Dương nhìn cô đi vào trong cửa, ánh mắt tối sầm, tay đập vào vô lăng một cái, trực tiếp lái xe ra ngoài tiểu khu.

Thi Tiểu Vận ra khỏi thang máy, trở lại căn hộ. Cô đặt túi thuốc bác sĩ kê trên bàn trà, người nằm trên ghế sofa cầm điện thoại, nhấn vào giao diện trò chuyện với Kì Du Dương, ngón tay dừng ở trong khung trò chuyện một lát, cuối cùng vẫn thoát khỏi wechat.

Từ ngày Thi Tiểu Vận và Kì Du Dương chia tay trong không vui, một tuần sau, Thi Tiểu Vận và Kì Du Dương cũng không liên lạc. Bác sĩ mà Kì Du Dương giới thiệu rất đáng tin, Thi Tiểu Vận uống thuốc được ba ngày, tình trạng dị ứng đã biến chuyển hoàn toàn tốt đẹp.

Chu Sảng còn đặc biệt mời cô đi ra ngoài ăn để chúc mừng cô khỏi dị ứng, điều này khiến Thi Tiểu Vận tưởng mình bị bệnh nặng, nhưng Thi Tiểu Vận vẫn đồng ý đi ra ngoài.

Lúc Chu Sảng học năm nhất đã lấy được bằng lái xe. Cô ấy lái chiếc xe thể thao màu đỏ chạy chậm đến đón Thi Tiểu Vận, Thi Tiểu Vận vừa mới ngồi vào ghế phó lái, Chu Sảng đã nắm lấy mặt cô, cẩn thận xem xét một hồi, nói: “Thật sự khỏi rồi, xem ra bác sĩ này y thuật không tệ nha.”

Thi Tiểu Vận thuận miệng nói: “Là rất tốt.”

Chu Sảng lại nói: “Bệnh viện nào vậy, bác sĩ nào, sau này tớ bị dị ứng cũng muốn tới đấy khám.”

Thi Tiểu Vận nói địa chỉ, Chu Sảng có hơi ngjac nhiên: “Sao cậu lại nghĩ tới bệnh viện này vậy?”

Thi Tiểu vận theo bản năng trả lời: “Kì Du Dương đưa tớ đi.”

Chu Sảng nhướn mi: “Chậc, em trai Kì đúng là không tồi nha, lại còn mang cậu đi khám bác sĩ. Nếu không hay cậu gọi điện cho anh ta, tớ cũng gọi Thiệu Tử Khiên ra, bốn người chúng ta cùng ăn cơm?”

Thi Tiểu Vận lắc đầu, bấm điện thoại, nói: “Bỏ đi.”

Chu Sảng nhìn cô có chút lạ: “Sao lại không được?”

Thi Tiểu Vận: “Bọn tớ cãi nhau một trận, có lẽ sẽ không liên lạc nữa.”

Chu Sảng hỏi nguyên nhân, Thi Tiểu vận trả lời hai câu đơn giản.

Chu Sảng cười nói: “Tớ thấy đây không phải là em trai Kì đang ghen đó chứ?”

Thi Tiểu Vận không nghĩ như vậy, hai người chẳng qua chỉ là quan hệ bạn giường không đến mức phải ghen tuông, chẳng qua là sự kiêu ngạo của đàn ông trỗi dậy mà thôi.

Chu Sảng cũng không nhắc tới Kì Du Dương nữa, hai người đi ăn đồ Nhật.

Thi Tiểu Vận nhắc tới chuyện Bùi Hoài quay về, Chu Sảng trợn mắt, tức giận chửi mấy câu: “Tên cặn bã, anh ta có tới tìm cậu không?”

“Không có.” Thi Tiểu Vận lắc đầu, “Chắc anh ta không tới tìm tớ đâu, bọn tớ chia tay hai tháng rồi, Bùi Hoài cũng không phải người yêu lâu.”

Chu Sảng bóc một con tôm: “Bảo bối, lần này cậu chia tay với Bùi Hoài hình như rất bình thản. Chị em mạo muội hỏi cậu một câu, có phải cậu không thích Bùi Hoài không, hay là vẫn giả vờ bình tĩnh?”

Thi Tiểu Vận khựng lại một chút, mấp máy môi, nói: “Nếu tớ nói tớ không thích Bùi Hoài thì có phải hơi tồi không?”

“Đây có là gì chứ?” Chu Sảng chính là người giúp đỡ người thân của mình không để ý đến người khác, “Bùi Hoài còn phản bội kìa.”

Hai người không tiếp tục nhắc đến chuyện Bùi Hoài nữa, ăn xong cơm tối Thi Tiểu Vận cùng với Chu Sảng đến trung tâm mua sắm mua một chiếc túi Chanel mới, dạo phố đến tận chín giờ. Chu sảng lái xe đưa Thi Tiểu Vận về nhà, Thi Tiểu Vận bảo cô ấy dừng xe trước cổng tiểu khu, không cần đưa cô vào trong.

Thi Tiểu Vận đi vào trong tiểu khu, Thi Tiểu Vận nhìn vào trong sảnh thấy có một người đàn ông đứng một mình. Thi Tiểu Vận nhìn kĩ, không phải là Kì Du Dương.

Cô nhấc chân đến gần, lúc này Bùi Hoài xoay người lại, nhìn thấy Thi Tiểu Vận, anh đi tới, giữ lấy cổ tay cô: “Cục cưng, anh về rồi.”

Thi Tiểu vận lạnh lùng rút tay lại, cô ngẩng đầu nhìn Bùi Hoài, giọng điệu bình thản: “Bùi Hoài, chúng ta đã chia tay rồi.”

Bùi Hoài nói: “Anh biết em vẫn còn tức giận, anh đã xóa số điện thoại của cô ấy rồi, không tin thì anh đưa điện thoại em tự kiểm tra, sau này mật khẩu mạng xã hội đều đưa cho em.”

Anh ta giả vờ lấy điện thoại trong túi quần ra muốn đưa cho cô. Thi Tiểu Vận tức giận: “Bùi Hoài, tôi đã có bạn trai rồi, hy vọng anh đừng đến tìm tôi nữa.”

Bùi Hoài cười nhạo: “Người đàn ông lần trước gửi trên wechat cho anh? Hóa ra là bạn trai của em, được thôi, em gọi điện cho anh ta đi.”

“Dựa vào đâu mà muốn tôi gọi?”

“Vậy làm sao anh biết có phải là em đang cố ý gạt anh hay không.” Bùi Hoài nói.

Thi Tiểu Vận nhìn anh ta, Bùi Hoài tỏ thái độ nếu không gọi thì không chịu đi. Thi Tiểu Vận thỏa hiệp, lấy điện thoại trong túi xách ra, đứng xa hơn một chút, gọi điện thoại cho Kì Du Dương trước mặt Bùi Hoài.

Thi Tiểu Vận không dám chắc Kì Du Dương có nghe hay không, dù sao hôm đó hai người cũng cãi nhau như vậy, thật sự không tính là tốt đẹp.

Hai ngày nay Kì Du Dương đều đi chơi với Triệu Hoằng Lâm, lần trước Triệu Hoằng Lâm gọi điện cho anh, lúc đó anh ở chỗ của Thi Tiểu Vận nên đã từ chối.

Đêm nay Triệu Hoằng Lâm đã đặt một phòng bao, cả trai lẫn gái tới không ít. Nhóm người chơi vui vẻ, sau vài ván chơi Kì Du Dương khó lắm mới bị thua một lần, bị Triệu Hoằng Lâm phạt uống rượu giao bôi với một cô gái. Vẫn là kiểu hình phạt phổ biến trong một bộ phim truyền hình nào đó gần đây, đan tay vào nhau rồi ôm cổ đối phương.

Kì Du Dương cũng không từ chối.

Vốn dĩ cô gái kia cũng đã để ý Kì Du Dương từ lâu, nhận được cơ hội này cũng không nhăn nhó, ngược lại còn hào phóng nói: “Ngại quá, chiếm tiện nghi của soái ca một chút rồi.”

Lời này nghe ít nhiều có chút quen thuộc, Kì Du Dương cẩn thận suy nghĩ, liền nhớ tới lần trước Thi Tiểu Vận thua trò chơi, lúc hôn lên mặt anh, anh cũng nói một câu giống như vậy.

Kì Du Dương và cô gái kia mỗi người cầm một ly rượu, hai người ôm cổ đối phương, cũng may cô gái kia không thấp nếu không thì thử thách uống rượu giao bôi này sẽ không hoàn thành được.

Những người đang xem náo nhiệt không chê chuyện lớn còn xúi giục: “Này, ôm sát nữa vào.”

Kì Du Dương không phải là người thích chiếm tiện nghi của con gái, tay anh đặt lên đầu vai của cô gái kia, giữ cô gái một cách lịch sự, giữa hai người vẫn chừa ra một chút khoảng cách, nhưng người ngoài nhìn không thấy được.

Lúc Kì Du Dương ngửa đầu uống hết một ly rượu cũng là lúc Thi Tiểu Vận gọi điện tới.

Vừa nãy anh để điện thoại trên bàn, trong không gian mờ ảo, màn hình điện thoại sáng lên thật không dễ dàng bỏ qua. Triệu Hoằng Lâm trực tiếp ấn nghe, còn xấu xa mở loa ngoài.

Lúc Thi Tiểu Vận gọi điện tới, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Kì Du Dương từ chối, không ngờ tới điện thoại được nhận, bên kia truyền đến một giọng con trai xa lạ: “Mỹ nữ, tìm ai vậy?”

Thi Tiểu Vận cắn môi dưới, nói: “Tôi tìm Kì Du Dương.”

“À, Kì Du Dương đang cùng người khác uống rượu giao bôi, cô đợi một lát nhé.” Triệu Hoằng Lâm nói.

Thi Tiểu Vận đang chuẩn bị cúp điện thoại thì dường như điện thoại được truyền đến tay Kì Du Dương, trong điện thoại, giọng nói của Triệu Hoằng Lâm trầm xuống vài phần, hỏi Kì Du Dương: “Dương tử, cô gái này là ai vậy, không phải là tiên nữ hôm đó cậu nhắc tới đó chứ, vậy không phải đúng dịp rồi ư, cậu mang người đến cho anh em ngắm thử đi......”

Hình như anh chuyển sang một chỗ yên tĩnh, sau đó Thi Tiểu Vận nghe được anh hỏi: “Có việc gì?”

Thi Tiểu Vận trầm mặc một lát, không trả lời. Hình như anh đang hút thuốc, Thi Tiểu Vận nghe thấy tiếng bật lửa.

Kì Du Dương dựa vào vách tường, miệng ngậm điếu thuốc, âm thanh lạnh lùng mơ hồ: “Không có việc gì thì anh tắt máy.”

Thi Tiểu Vận đựa mắt nhìn Bùi Hoài ở bên cạnh, giống như thật sự sợ anh tắt máy, vội vàng gọi anh: “Kì Du Dương, lần trước anh nói cho phép em ngụy biện, còn hiệu lực không?”

—————

Edit: Cá heo nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK