Kha Dao không cảm thấy gì, hai tay chống má bĩu môi, có chút ngây thơ: “Chị Thi Thi, chị không thể cướp anh Dương của em đâu.”
Nghe vậy vẻ mặt của Thi Tiểu Vận bình thường, cô cười kéo ghế ra ngồi xuống, khuyên giải Kha Dao: “Yên tâm, chị không thích em trai.”
Vừa nói xong Kì Du Dương ở phía xa xa ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt của anh có chút sâu, nhưng Thi Tiểu Vận giả vờ không nhìn thấy.
Trình Khải gọi cho Thi Tiểu Vận một cốc nước chanh, nói: “Dao Dao, em không cần coi ai cũng là tình địch, ông chủ nhỏ cũng chỉ thuận tiện cho Thi Thi đi nhờ một đoạn đường mà thôi.”
Kì gia và Kha gia tính là giao tình từ thế hệ trước. Kha Dao gặp Kì Du Dương vào năm lớp 10. Sau đó bắt đầu theo đuổi Kì Du Dương, thiếu chút nữa theo sang tận nước ngoài. May mắn là có mẹ Kha ngăn cản, nếu không cô ta thực sự theo đuổi anh tới tận Úc. Lúc Kha Dao biết Kì Du Dương về nước liền lén sau lưng bố mẹ xin nghỉ ốm một tuần để đi cùng nhóm Trình Khải.
Kha Dao bĩu môi, giả vờ có chút đáng thương, nói: “Aiz, em không có cách nào quản được anh ấy nên chỉ có thể nhắc nhở những người bên cạnh anh ấy thôi.”
Trình Khải nghiêm túc nói: “Dao Dao, đêm nay là qua sinh nhật anh rồi. Ngày mai phải quay về trường đi học lại, dì Khả đã gọi điện tới hỏi em có đang ở chỗ của anh hay không kìa?”
Kha Dao cau mày như đối đầu với kẻ thù, nói: “Anh Khải, anh đừng nói cho mẹ của em là em ở đây, em còn muốn lái xe quay về Bắc Kinh cùng các anh cơ.”
“Không được, nếu ngày mai em không quay về.” Trình Khải cố ý dọa cô, “Anh đoán không chừng dì sẽ cắt giảm tiền sinh hoạt của em.”
Trình Khải thích ăn món cay Tứ Xuyên, hầu hết các món trên bàn đều có khẩu vị rất nặng. Vừa hay Thi Tiểu Vận cũng là người có khẩu vị nặng, cô vừa nghe Trình Khải hù dọa Kha Dao câu được câu không vừa gắp đồ ăn, thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên xem vài lần.
Lúc này wechat hiện có một bạn tốt muốn kết bạn, Thi Tiểu Vận cảm thấy hơi lạ nên ấn vào.
Tên wechat là qy, ảnh đại diện là hình Kobe Bryant mặc áo số 24 nhảy lên ném bóng rổ. Thi Tiểu Vận nâng mắt nhìn anh một cái, anh đang dựa lưng vào ghế, trong tay đang cầm lon bia. Tề Minh đang kể một câu chuyện khốn nạn, anh nhướn mày, khóe môi cong lên một nụ cười xấu xa.
Thi Tiểu Vận cắn môi dưới, ấn chấp nhận sau đó úp màn hình điện thoại lên mặt bàn. Cô nghĩ anh sẽ nhắn gì đó nhưng cho tận đến lúc đi đến quán bar điện thoại vẫn yên lặng.
Thi Tiểu Vận gọi một ly Mojito bạc hà nồng độ thấp. Ánh đèn trong quán bar mờ ảo, ly Mojito của cô cũng được nhuộm màu vàng kim, cô nhìn ly Whiskey trong tay Kì Du Dương cũng không có gì khác biệt. Cô còn chưa uống được ngụm thứ hai thì đã bị Trình Khải kéo cổ tay, kéo cô ra sàn nhảy.
Lúc cô trở lại ghế dài, Kì Du Dương đang tận tình khuyên bảo Kha Dao, anh nói với giọng điệu vừa tiếc nuối lại vừa trách cô gái: “Đại tiểu thư, tôi thực sự không rảnh chơi đùa với em. Nghe lời anh của em đi, quay về chăm chỉ học hành, đi theo tôi với nhóm người giả tạo này sẽ không có tiền đồ gì đâu.”
“Đến trường có gì vui chứ.” Kha Dao mím môi hỏi: “Anh cũng tạm nghỉ học rồi, em cũng muốn tạm nghỉ học để vui chơi một chút.”
Kì Du Dương tặc lưỡi, nghiêng đầu ném bật lửa lên bàn tròn, mất kiên nhẫn: “Nói còn không hiểu.”
Kha Dao thấy sắc mặt anh thay đổi, Kha Dao không muốn quan hệ giữa hai người căng thẳng như lần trước, làm cho Thi Tiểu Vận chê cười. Cô ta cười dịu dàng, thương lượng với anh: “Dù sao bọn anh cũng muốn tự lái xe về Bắc Kinh mà, đi qua khu dịch vụ của thành phố S thì em trở về trường học, có được không?”
Kì Du Dương cầm lấy ly Whiskey trên bàn nhấp một ngụm, lưu loát từ chối: “Không được.”
Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng Tề Minh rất khôn ngoan liền kéo Kha Dao ra sàn nhảy, hòa giải nói: “Đi đi, đi nhảy thôi.”
Ghế dài nhất thời chỉ còn lại Thi Tiểu Vận và Kì Du Dương, Thi Tiểu Vận lấy điện thoại từ trong túi áo khoác đang vắt trên ghế sofa ra, cô nhận được một tin nhắn chuyển khoản, là chủ tiệm bán quần áo Taobao mà cô làm việc cùng lần trước.
Bên cạnh quán bar này còn có KTV, sau khi nhóm bọn họ quẩy nhiệt tình ở quán bar liền đi sang KTV ở gần đó. Từ tối hôm trước Phùng Châu đã gọi cho nhân viên bên KTV để đặt phòng trước, còn đặc biệt bảo trang trí theo chủ đề sinh nhật màu hồng rất nữ tính.
Trình Khải vừa bước vào cửa liền chửi: “Cái mẹ gì đây, sao hồng phấn vậy!”
Có lẽ là sau trận đả bánh kem lúc trưa nên khi phục vụ đem chiếc bánh kem ba tầng lên mọi người không nổi điên nữa, mỗi người đều rất quy củ cầm một miếng bánh ngồi trên sofa thưởng thức.
Phùng Châu cầm mic hát được nửa bài thì Tề Minh không thể chịu nổi được giọng hát vịt đực của anh ấy nữa liền đuổi xuống. Tề Minh ném mic về phía Kì Du Dương nói: “Anh Dương, anh hát một bài để rửa sạch cái lỗ tai của chúng ta bị Phùng Châu tổn thương đi.”
Ánh sáng trong phòng tối mờ, Thi Tiểu Vận cầm dĩa cắm một quả dâu tây đưa lên miệng, vị chua của dâu tây bọc trong vị béo ngọt của kem tươi tan chảy trong miệng cô. Trong phòng ồn ào cô nghe được Thang Hoán Hoán mở miệng nói: “Kì Du Dương hát không tệ nha.”
Thi Tiểu Vận còn chưa lên tiếng thì đoạn dạo đầu của bài hát nhanh chóng vang lên, là bài hát ‘Tôi thần dưới váy’ của Trần Dịch Tấn.
Ngẩng đầu ngước nhìn làn gió dưới tà váy dài,
Đến xúc cảm trong tưởng tượng cũng mềm mại như vậy,
Bất kể là tơ tuyết hay chỉ nhung,
Đều khơi gợi trong ta phút giây run rẩy ấy,
Chưa từng dám hôn lấy tất cả đôi môi,
Nhưng mỗi lần dục vọng dấy lên đều chưa từng hối hận,
Hãy để chiếc váy ấy phiêu phiêu,
Vì làn váy uyển chuyển ấy,
Chết ta cũng vinh hạnh,
Vì mỗi một hóa thân tha thướt,
Mỗi chiếc váy nguyện cả đời làm kẻ bề tôi,
Anh đưa lưng về phía cô, ánh sáng từ màn hình nổi dài 60 inch làm nổi bật bóng dáng cao gầy của anh.
Kỳ thật anh hát bài ‘Tôi thần dưới váy’ rất hợp, cách anh phát âm cũng rất chuẩn, như thể tiếng Quảng Đông vốn dĩ là tiếng mẹ đẻ của anh. Anh hát với tông giọng trầm lười biếng thấm đẫm mùi thuốc lá và rượu, sự lãng mạn trong lời bài hát được bộc lộ toàn vẹn.
Trong khung cảnh ồn ào, Thi Tiểu Vạn nhỏ giọng hỏi Thang Hoán Hoán: “Anh ta là người Quảng Đông à?”
Thang Hoán Hoán lắc đầu, hiểu ý cười, nói: “Anh ấy hát tiếng Quảng Đông rất tốt nhỉ? Đây là lần đầu tiên tớ nghe anh ấy hát, cũng nghĩ anh ấy là người Quảng Đông. Hỏi Trình Khải mới biết lúc anh ấy học tiểu học đã ở đó một thời gian.”
Kì Du Dương hát xong một bài Phùng Châu liền trêu đùa: “Anh Dương, anh muốn thần dưới váy ai vậy?”
Kì Du Dương nghiêng đầu cười, sờ chiếc bật lửa trên bàn, châm một điếu thuốc, nửa thật nửa đùa nhìn Phùng Châu một cái, nói: “Cậu đấy.”
“Đừng mà anh Dương.” Phùng Châu tiện tay với lấy cái gối ôm trước mặt, ra vẻ đề phòng, “Em chỉ thích con gái thôi.”
Hôm đó nhóm người chơi đến 2 giờ sáng mới kết thúc. Thi Tiểu Vận đem quà đưa cho Trình Khải, lúc đó Trình Khải đã say đến bất tỉnh nhân sự, say khướt ôm món quà của cô, đặt bên tai lắc lắc, hỏi: “Cái gì đây? Cốc à?”
“Cúc áo.” Thi Tiểu Vận nói.
“Em gái, quà tặng này, anh thích.” Trình Khải thè lưỡi, ôm quà tặng của cô cười lớn như một đứa trẻ.
“Cậu thích là rồi.”
Lúc quay về, nhóm người đứng đợi tài xế dưới đường.
Kì Du Dương đứng dưới ánh đèn, thân hình cao lớn. Một tay anh nhét vào túi quần, tay kia thì càm điện thoại dán lên tai, không biết đầu dây bên kia nói gì mà trên mặt anh đều là ý cười, cúi đầu nói câu cút.
Thi Tiểu Vận không ngồi xe của Kì Du Dương. Trình Khải nói anh ấy uống rượu, tuyên bố phải đi cùng xe với Thi Tiểu Vận, sợ bị người con gái khác chiếm tiện nghi của anh. Thang Hoán Hoán nghe xong cười lạnh liên tục, châm chọc Trình Khải một câu: “Anh Khải mà còn sợ bị người ta chiếm tiện nghi sao, xem ra say thật rồi.”
Trình Khải ôm vai Thi Tiểu Vận, thấp giọng nói: “Em gái, đừng học theo cô ấy, cái miệng này rất độc, không có người đàn ông nào thích cả.”
Sau khi Trình Khải và Thi Tiểu Vận ngồi lên phía sau xe, mở cửa sổ xe xuống, gió đêm thổi vào mát mẻ hơn vài phần. Thi Tiểu Vận suy nghĩ một lát, nhìn Trình Khải, nói: “Có phải cậu và Thang Hoán Hoán ngủ với nhau rồi đúng không?”
Tay của Trình Khải vốn dĩ đang gác lên bệ cửa sổ, gõ tay phiêu theo giai điệu của âm nhạc. Anh giật mình, sau đó gật đầu. Thi Tiểu Vận nhíu mày, nói: “Tớ còn tưởng cậu ấy thích Kì Du Dương.”
“Cô ấy cũng có chút ý tứ với ông chủ nhỏ, nhưng mà ông chủ nhỏ không thích kiểu người như cô ấy.” Trình Khải nói.
“Vậy sao cậu ấy lại lên giường với cậu.” Thi Tiểu Vận nói.
“Có thể là con gái thích nhiều người.” Trình Khải kéo cửa kính xe lên, thần bí nói, “Hơn nữa sự yêu thích của Thang Hoán Hoán đối với Kì Du Dương và đối với tớ cũng khác nhau là mấy. Hay còn có cách khác là, bởi vì chúng tớ đã làm rồi nên tình cảm của cô ấy đối với tớ nhiều hơn một chút. Ý này, cậu có hiểu không?”
Thi Tiểu Vận chưa trả lời, Trình Khải đã nghịch một sợi tóc trên vai cô, còn nói lảm nhảm: “Em gái, em cũng có thể thử cách này một lần.”
“Giống như cậu, chỉ động thân chứ không động tâm sao?” Giọng điệu của Thi Tiểu Vận trào phúng.
Trình Khải giống như vừa mới ý thức được mình đang nói lung tung cái gì, anh lắc đầu, ý thức trở nên rõ ràng hơn: “Tớ nói đùa thôi.”
Anh gác chân lên chỗ dựa tay giữa ghế lái, nghiêng đầu nhìn cô một cái, đổi chủ đề, hỏi: “Bùi Hoài vẫn còn gọi điện cho cậu sao?”
Thi Tiểu Vận ừ, Trình Khải thấp giọng chửi, nói: “Đáng ra lúc đó tớ không nên giới thiệu cậu ta cho cậu, cái mẹ gì chứ. Vẫn còn mặt mũi gọi điện cho cậu, chờ cậu ta về nước tớ sẽ đi tìm người tẩn cho một trận.”
Thi Tiểu Vận quay sang nhìn Trình Khải, lạnh nhạt nói: “Trình Khải, chuyện này cậu không cần lo.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh giơ tay véo hai má của cô, nói: “Được rồi, tớ không quản. Cậu cũng đừng làm bộ mặt thối như vậy, hôm nay là sinh nhật tớ, cười anh xem một cái.”
Thi Tiểu Vận cong khóe môi như có lệ.
Trình Khải cúi đầu mỉm cười, nói: “Em gái à, có phải có lệ quá rồi không.” Sau đó anh dựa vào vai Thi Tiểu Vận, thanh âm dần trầm xuống, nói “Tớ ngủ một lát, tí nữa đến nhớ gọi tớ dậy.”
Thi Tiểu Vận gật đầu.
Lúc tài xế lái xe đỗ dưới tầng, Thi Tiểu Vận đánh thức Trình Khải, cả hai cùng xuống xe. Cùng lúc đó, xe của Kì Du Dương cũng đỗ sát đằng sau xe Trình Khải.
Thi Tiểu Vận quay về phòng, cô tắm rửa xong đi ra, điện thoại đặt ở tủ đầu giường vang lên tiếng chuông báo tin nhắn của wechat. Thi Tiểu Vận cầm điện thoại lên, ấn vào màn hình di động, liếc nhìn tin nhắn Kì Du Dương vừa gửi cách đây một phút.
Qy: Không thích em trai?
—————
Lời của tác giả:
Ông chủ nhỏ này được không?
Edit: Cá heo nhỏ.