Hôm sau, chưa đến bảy giờ Thi Tiểu Vận đã tỉnh dậy, mỗi lần cô chuyển đến một chỗ mới, ngoại trừ việc khó khăn đi vào giấc ngủ thì thời gian ngủ cũng không dài. Thế cho nên trước khi đi ngủ đều sẽ uống một viên Melatonin.
Thi Tiểu Vận nằm trên giường lướt điện thoại một lát. Trên wechat, Thang Hoán Hoán đã gửi một tin nhắn tới nói cô ấy đã lên taxi tới sân bay, lần sau gặp lại hẹn nhau ăn cơm.
Thi Tiểu Vận trả lời cô ấy một cái ok, lúc cô thoát khỏi khung trò chuyện với Thang Hoán Hoán liền nhìn thấy tin nhắn của Kì Du Dương tối qua anh gửi, không thích em trai.
Thật ra Thi Tiểu Vận không bài xích chuyện mình yêu đương với con trai nhỏ tuổi hơn mình, tối hôm qua nói câu đó chỉ để trấn an Kha Dao thôi. Không thể phủ nhận rằng Thi Tiểu Vận thật sự rất thích diện mạo của Kì Du Dương.
Lúc này ngoài cửa vang lên âm thanh ồn ào, Thi Tiểu Vận trở mình, nằm nghiêng lắng nghe một lúc, tiếng động bên ngoài vẫn chưa dừng lại, tựa hồ như càng ngày càng dữ dội hơn.
Thi Tiểu Vận xốc chăn lên, đi dép lê trên đất, ra mở cửa. Cô mở cửa, cô mới phát hiện không phải chỉ mỗi mình bị tỉnh ở tiếng động này.
Kha Dao mang theo vali, lấy chân đá vào cửa phòng của Kì Du Dương, miệng mắng chửi cái gì đó: “Kì Du Dương, anh đi ra đây cho em, anh gọi điện cho mẹ của em đúng không, anh là đồ khốn nạn!”
Mặc kệ Kha Dao náo loạn như thế nào, Kì Du Dương cũng không có ý dịnh ra mở cửa.
Tề Minh không nhịn được nữa giơ tay ngăn Kha Dao lại, nói: “Đủ rồi đó, mọi người ở trong phòng đều bị em đánh thức hết rồi. Kha Dao, em không thấy khó coi à?”
Kha Dao lúc này đang tức giận lại bị Tề Minh chạm vào chỗ đau, tự nhiên tức giận nói: “Liên quan gì đến anh?”
Tề Minh cũng không phải là người không biết tức giận như Bồ Tát, bị một cô gái nhỏ như Kha Dao khinh thường liền thả tay cô ra, giọng điệu trào phúng nói: “Được, là anh bắt chó đi cày mới xen vào chuyện của người khác, em cũng không ngại xấu hổ thì anh quan tâm thay em làm gì chứ? Nhưng mà Kha Dao, bộ dạng này của em trông chẳng khác gì bà điên, ngoại trừ mất mặt trước ông chủ nhỏ thì đúng thật chẳng còn ý nghĩa gì khác.”
Trận khôi hài này giằng co mười mấy phút mới chấm dứt.
Sau khi trận khôi hài này kết thúc, Kha Dao liền out khỏi nhóm trên wechat, bày tỏ thái độ cực kỳ tức giận của cô. Trong nhóm, Trình Khải tag Kì Du Dương, trêu tức anh: Anh Dương, sao anh lại chọc tức Dao Dao rồi?
Cách mười năm phút sau, Kì Du Dương mới trả lời: Dì Từ gọi điện cho tôi, hỏi Kha Dao có ở đây không, tôi chỉ ăn ngay nói thẳng thôi.
Trình Khải: Không phải Dao Dao nói theo chúng ta lái xe về à, lúc đến thành phố S bảo em ấy quay về, không phải là được sao?
Qy: Không rảnh chơi với trẻ con.
Trình Khải gửi một câu dm, sau đó lại gửi một đoạn thoại ghi âm vào nhóm: Anh chị em mau thu dọn đồ đạc rồi lát nữa tập trung ở dưới tầng một nhé, đừng quên những đồ quan trọng nhé.
Có cô gái ở trong nhóm hỏi phân chia xe như thế nào?
Nhưng Trình Khải đã giữ bí mật: Chờ lát nữa mọi người xuống không phải là biết rồi sao, tuyệt đối công bằng.
Thi Tiểu Vận kiểm tra lại phòng một lần nữa, xác định không bỏ quên thứ gì mới xách vali xuống tầng. Cô vừa bước xuống mấy bậc thang thì nghe được một giọng nữ vui vẻ nói: “Rút chìa khóa xe, anh Khải được nha, nhưng mà cách này khá thú vị đó.”
Trình Khải dựa vào mép bàn, thấy Thi Tiểu Vận bước xuống, Trình Khải vẫy tay, thiên vị nói: “Em gái, nhanh lên, nếu không em phải chọn người còn lại đấy.”
Có cô gái nghe thấy lời này của Trình Khải xong liền không vui: “Anh Khải, anh nói như vậy, chúng ta có phải cũng nên nguyện ý nhặt lấy những người còn lại không?”
“Đi đi, tôi nói chuyện cùng với em gái tôi, liên quan gì đến em.” Trình Khải mất kiên nhẫn nói.
Cô gái kia bĩu môi, không cam lòng ngậm miệng.
Trên bàn có một hộp giấy bằng bìa carton, trên hộp có đặt một đôi găng tay cách nhiệt, đại khái là để tránh cho các cô nàng sờ logo khi chạm vào chìa khóa. Trước khi Thi Tiểu Vận đưa tay rút chìa khóa, Phùng Châu nháy mắt với cô, nói đùa: “Chị Thi Thi, chị nhất định phải lấy được cái của em đó.”
Thi Tiểu Vận cong khóe môi: “Tôi sẽ cố gắng.”
Cô cầm lấy chiếc găng tay cách nhiệt trên hộp giấy, mang nó lên tay sau đó thò tay vào thùng, bởi vì găng tay quá dày nên lấy chìa khóa có hơi khó khăn, Thi Tiểu Vận tùy tiện lấy một cái chìa khóa ra.
Khi cô nhìn thấy chiếc chì khóa xe có logo màu đỏ kia, cùng với dòng chữ Bugatti ở phía trên, cô liền đoán được chủ nhân của chiếc chìa khóa này, dù sao thì ở Hoài Thành mấy hôm nay cô chỉ ngồi qua chiếc Bugatti màu xanh nhạt đó.
Lúc Thi Tiểu Vận rút chìa khóa xe ngẫu nhiên, bên tai truyền đến tiếng cười nhạt, sau đó giả vờ như có chút hâm mộ lại trào phúng nói: “Vận may thật tốt nha.”
Thi Tiểu Vận đang nghĩ, đây có tính là vận may không nhỉ?
Kì Du Dương mới từ trên tầng bước xuống, Phùng Châu liền nói lớn về phía anh: “Dm, anh Dương, anh quá may mắn, chị Thi Thi với anh đi chung một xe.”
Thi Tiểu Vận vô thức nhìn lên cầu thang, Kì Du Dương dừng bước lại, ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô, sau đó anh lại như không có chuyện gì thu hồi ánh mắt, bước xuống mấy bậc thang.
Mấy người tiếp theo cũng rút chìa khóa xe, nhóm người liền mang vali ra khỏi biệt thự.
Kì Du Dương đi đến trước mặt Thi Tiểu Vận, đưa một tay ra phía cô, Thi Tiểu Vận nhất thời không hiểu ý, có chút khó hiểu nói: “Cái gì?”
Anh mỉm cười, một tay nhét vào trong túi quần, hơi nhướn mày, nhắc cô: “Chìa khóa xe.”
Lúc này Thi Tiểu Vận mới đưa chìa khóa xe cho anh, Kì Du Dương nhận lấy, trực tiếp nhét vào túi quần. Anh lại đưa tay kéo lấy vali bên cạnh người cô đem vali của cô mang ra ngoài.
Thi Tiểu Vận cũng không ngăn cản anh, người anh cao, chân dài kéo theo chiếc vali màu bạc của cô, lúc đi ra ngoài cửa anh cũng hơi cúi đầu xuống để tránh va chạm.
Trên đường đi, vốn dĩ cô vẫn còn đang lo lắng Kì Du Dương sẽ đề cập đến tin nhắn ngày hôm qua, nghĩ đến đây Thi Tiểu vậy quay đầu sang nhìn anh một cái.
Hôm nay anh mặc một chiếc hoodie màu đen kết hợp với một chiếc quần bò cùng màu, trông càng trẻ trung hơn, một tay anh để trên vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, giống như đã hoàn toàn quên hết chuyện tin nhắn tối qua.
Lúc Thi Tiểu Vận đang muốn thu hồi lại ánh mắt thì nghe được tiếng anh hỏi: “Nhìn tôi như vậy làm gì?”
Thi Tiểu Vận lấy đại một cái cớ: “Không có, anh với Kha Dao là quan hệ gì vậy?”
Anh quay đầu nhìn cô một cái, nói: “Cô nói cho tối biết trước đi, cô với Trình Khải là quan hệ gì?”
“Sao anh cứ cố chấp với cái này vậy?” Cô có chút khó hiểu.
Hai tay anh đặt lên vô lăng, khẽ lắc đầu, cười nói: “Chị à, tôi không muốn tán phụ nữ của người anh em đâu.”
Giọng điệu của Thi Tiểu Vận có chút trào phúng: “Có nguyên tắc như vậy à?”
“Cho nên, cô với Trình Khải có quan hệ gì?” Kì Du Dương vô cùng kiên nhẫn nói.
“Tính từ lúc nhỏ, cậu ấy coi như là anh trai của tôi cũng không sai biệt lắm.” Thi Tiểu Vận bâng quơ nói.
Kì Du Dương hơi gật đầu, đột nhiên hỏi cô: “Cô biết lái xe không?”
“Biết.” Cô có chút khó hiểu với câu hỏi này của anh.
“Vậy cô có thể lái xe không? Tôi muốn hút thuốc.” Anh lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc lá.
Thi Tiểu Vận nói thật: “Kỹ năng lái xe của tôi không tốt lắm, nếu xe của anh bị va chạm, anh có đau lòng không?”
“Chỉ là công cụ lái xe mà thôi, đâm thì cứ đâm.” Anh không hề lo lắng, dừng xe lại ở bên đường, nâng tay che cửa ghế lái rồi mở cửa xuống xe.
Thi Tiểu Vận vô thức giơ tay nắm lấy cánh tay anh, vẻ mặt khẩn trương nói: “Anh điên à, xe vẫn còn đang trên đường lái xe đó.”
Kì Du Dương quay đầu lại, thấy vẻ mặt lo lắng của cô, anh vui vẻ, cười xấu xa: “Cô sợ như vậy à?”
Lúc này Thi Tiểu Vận mới nhận ra anh đang trêu cô, cô tức giận buông tay anh ra, nói: “Bệnh thần kinh.”
Phía sau có tiếng còi vang lên, có lẽ là không hài lòng với việc bọn họ đột nhiên dừng xe đột ngột trên đường. Kì Du Dương chậm rãi lái xe ra ngoài, anh hơi quay đầu sang nhìn cô, nói: “Giận rồi?”
Thi Tiểu Vận cầm điện thoại, trả lời tin nhắn chị Phương của thương hiệu nào đó, không để ý đến anh.
—————
Edit: Cá heo nhỏ.