Nghe vậy Thi Tiểu Vận liền bước tới ngồi bên cạnh anh, tò mò nói: “Cho em xem.”
Kì Du Dương ôm cô, đưa điện thoại cho cô: “Có muốn anh xóa ảnh này đi không?”
Thi Tiểu Vận nhíu mày, trừng anh: “Anh muốn xóa?”
Kì Du Dương chậc một tiếng: “Anh muốn xóa làm gì, anh là sợ gây phiền phức cho em.”
“Không được xóa.” Cô nói, “Cứ để lại đi.”
Thi Tiểu Vận nhìn lướt qua bình luận trên weibo, quả thật có không ít fan cô quen. Còn có một người tên là Tiểu Lạc Tử bình luận: có bạn gái à, chẳng phải anh nói không muốn yêu đương sao?
Thi Tiểu Vận chỉ vào bình luận của nickname Tiểu Lạc Tử: “Đây là ai vậy?”
Kì Du Dương cúi đầu nhìn, cau mày: “Không nhớ nữa.”
Anh quả thật không có ấn tượng, nhưng sợ Thi Tiểu Vận không tin, anh lại nói thêm: “Chắc là ở Úc có tụ tập bạn bè vài lần, chắc gặp qua một lần gì đó.”
Thi Tiểu Vận gật đầu, cô cũng không hỏi thêm, dù sao cũng là chuyện trước kia của anh. Cô rời khỏi weibo, trả lại điện thoại cho anh: “Hai ngày nữa em phải đi ra ngoài chụp ảnh, sau đó phải tham gia tiệc của một thương hiệu, chắc phải mất một tuần.”
Kì Du Dương gật gật đầu: “Ngày mai anh phải về nhà một chuyến, đưa ông nội anh đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, chắc lần này không thể đi công tác cùng em rồi.”
“Không sao mà.” Thi Tiểu Vận cố ý nói, “Nhưng mà anh phải an phận cho em một chút, chỉ có thể đi chơi bóng cùng nhóm Trương Hiểu Thần thôi đấy.”
Kì Du Dương hôn khóe môi cô một cái: “Nghe lời em.”
Thi Tiểu Vận dựa vào người anh, muốn nói điều gì đó: “Lần sau không bao giờ cãi nhau với anh nữa.”
Kì Du Dương: “Em nói đấy nhé.”
Thi Tiểu Vận dường như nhớ tới điều gì đó, mấp máy môi: “Hình như em vẫn còn nợ anh một chuyện.”
Cô không nhắc tới chuyện này chắc Kì Du Dương cũng đã quên mất, anh cong khóe môi: “Suýt chút nữa anh cũng quên mất.”
“Vậy anh nghĩ đi, muốn em đáp ứng với anh điều gì?”
“Cho nợ trước đi.” Anh nắm tay cô, vuốt ve hồ khẩu của cô, “Chờ hôm nào nghĩ xong rồi bắt em thực hiện em không được đổi ý đâu đấy.”
“Sẽ không.” Cô cong môi, “Bạn gái anh là người rất giữ lời.”
Kì Du Dương cảm thấy từ lúc cô từ trong nhà vệ sinh ra cả người có chỗ không giống, nhìn có vẻ hơi nhiệt tình hơn, anh nhướn mày: “Xem ra em thực sự rất vui vẻ?”
Thi Tiểu Vận cong môi cười, giải thích: “Em vừa đàm phán hợp tác với một thương hiệu, em cảm thấy sau lần hợp tác này có thể sau này sẽ hợp tác được với nhưng thương hiệu lớn hơn.”
Anh nói với giọng điệu như dỗ dành trẻ con: “Bạn gái anh giỏi như vậy à?”
Thi Tiểu Vận bị anh trêu bật cười, ôm lấy mặt anh: “Đợi chị gái nuôi cưng nhé.”
Kì Du Dương nghiêng đầu thoát khỏi tay cô: “Không thèm, anh không để phụ nữ nuôi.”
Thi Tiểu Vận ngồi trên đùi anh: “Đợi em đi công tác về rồi mang anh đi gặp mẹ em nhé?”
Kì Du Dương nhìn cô chằm chằm một lát: “Được, cầu còn không được.”
Thi Tiểu Vận lại chần chừ: “Hay là đợi anh tốt nghiệp em mới mang anh đi gặp mẹ?”
Anh nhíu nhíu mày: “Trước khi anh xuất ngoại gặp một lần đi.”
Thi Tiểu Vận không có ý kiến.
Ngày hôm sau, San San đến nhà Thi Tiểu Vận tìm cô. Vốn dĩ còn tưởng rằng nhãn hàng sẽ gửi cho cô một ít phấn nền để cô quay một đoạn video làm đẹp, nhưng không ngờ phải bay một chuyến ra ngoài chụp hình quảng cáo. Ngoài ra còn có một số thương hiệu chăm sóc da mà cô đã từng hợp tác mời cô đi dự tiệc, cho nên một tuần này Thi Tiểu Vận sẽ bận rộn hơn bình thường.
San San đặt vé máy bay cho hai người, nói: “Chỉ có hai người chúng ta sao?”
Thi Tiểu Vận ôm gối ôm gật đầu.
San San nhắc nhở cô: “Video chăm sóc da tối hôm qua chị quay, hôm nay sẽ công bố danh sách trúng thưởng.”
Mỗi lần Thi Tiểu Vận quay quảng cáo đều sẽ thu hút fan chơi game nhận thưởng, có lúc là tiền mặt, có lúc là son môi hoặc mỹ phẩm thương hiệu tặng.
Thi Tiểu Vận: “Được, biết rồi.”
Hai người thảo luận chuyện này tới lúc gần thời gian ăn cơm trưa, Thi Tiểu Vận bảo San San ở lại ăn trưa cùng.
San San nói: “Lát nữa bạn trai chị tới đây em không muốn là bóng đèn đâu.”
Thi Tiểu Vận cầm điện thoại: “Hôm nay anh ấy không đến, ở lại ăn cùng đi, hay là em còn chuyện khác?”
San San cười: “Không có, không có, em chỉ sợ quấy rầy hai người thôi.”
Thi Tiểu Vận cầm điện thoại, đăng nhập vào app đặt đồ ăn, hỏi San San: “Có thể ăn cay không?”
“Em là người Tứ Xuyên mà.”
Thi Tiểu Vận: “Vậy chị đặt lẩu nhé?”
San San ra hiệu ok bằng ngón tay, Thi Tiểu Vận chọn một quán lẩu hay đặt. Sau khi đặt xong cô nhắn tin cho Kì Du Dương: Vẫn đang ở bệnh viện à?
Mười phút sau mới nhận được tin nhắn trả lời của Kì Du Dương: Ừm, vẫn đang kiểm tra. Ông phải kiểm tra sức khỏe của mình thì thôi đi, còn bắt anh kiểm tra sức khỏe cùng.
Thi Tiểu Vận nói đùa: Trước kia chúng ta hẹn, đáng ra em nên bắt anh đi kiểm tra toàn thân một lượt.
Kì Du Dương: Muốn ăn đòn à?
Thi Tiểu Vận có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh khi gửi tin nhắn này, đại khái là không vui vẻ lắm.
San San lại nói: “Thi Thi, dạo này có một số người hâm mộ theo dõi tài khoản weibo của bạn trai chị đấy?”
Thi Thi tiểu Vận mở nắp chai nước khoáng, uống hai ngụm: “Ừm, chị biết.”
San San đột nhiên nảy ra một ý kiến: “Em cảm thấy chị có thể đăng một đoạn lên weibo, chị có thể viết một đoạn hai người đang ở bên nhau, có thể thu hút được nhiều lượt truy cập, em thấy Tốc Tốc đăng một vài chuyện hài hước về yêu đương thu hút được không ít người hâm mộ đó.”
Thi Tiểu Vận biết San San nói mấy lời này là vì nghĩ cho cô. Cô lắc đầu, khẽ cười: “Bỏ đi, chị không muốn lợi dụng tình cảm của mình. Với lại nếu sau này có chia tay rồi lại phải đi giải thích với người hâm một, phiền phức lắm.”
San San mở một bịch bim bim khoai tây: “Cũng đúng, dù sao chúng ta cũng dựa vào giá trị nhan sắc cũng có thể tìm được mấy thương hiệu muốn hợp tác. Em cảm thấy chị rất có tài diễn xuất, thật sự có thể quay một số bộ phim mạng.”
Các Blogger nổi tiếng trên mạng nếu không mở cửa hàng taobao thì là quay phim mạng. Mặc dù công việc võng hồng này không phải là công việc ổn định và lâu dài, thật ra Thi Tiểu Vận cũng có suy nghĩ đến việc mở cửa hàng taobao hoặc gì gì đó.
Trên thực tế, lúc Kì Du Dương đăng bài viết kia đã có một số người hâm mộ đã nhắn tin riêng cho cô, hỏi cô có phải có bạn trai rồi hay không. Thi Tiểu Vận không trả lời, cô vẫn vạch rõ giữa cuộc sống và trên mạng. Đương nhiên cô cũng biết bọn họ tìm hiểu cuộc sống đời tư của cô không có ác ý gì, họ thích cô và muốn hiểu biết hơn về cô mà thôi.
Lúc đồ ăn bên ngoài được giao đến, Thi Tiểu Vận đi vào trong bếp cầm bát đũa, San San đặt nồi lẩu lên bếp từ.
Thi Tiểu Vận cầm bát đũa đi ra, điện thoại trong túi liền rung lên, cô lấy ra, là Kì Du Dương nhắn tin tới: Ăn cơm chưa?
Thi Tiểu Vận mở camera, chụp nồi lẩu trên bàn gửi cho anh.
Một phút sau, Kì Du Dương: Ăn ngon quá nhỉ, ăn cùng với ai vậy?
Thi Tiểu Vận: Trợ lý của em, San San.
Sau đó Kì Du Dương không trả lời lại.
San San chụp ảnh nồi lẩu sau đó đăng lên weibo của mình kèm một dòng chữ: Bà chủ mời tôi ăn lẩu, vui quá.
Thi Tiểu Vận dùng tài khoản phụ nhấn like cho cô ấy.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, ăn được một tiếng cuối cùng không ăn nổi được nữa.
San San và Thi Tiểu Vận thu dọn đồ trên bàn ăn, Thi Tiểu Vận bỏ nhưng nguyên liệu thừa vào hộp, cho vào tủ giữ nhiệt. San San ngồi ở nhà cô một lát sau đó nhận được cuộc gọi của bạn cũng liền trở về.
Thi Tiểu Vận hẹn một dì buổi chiều tới quét dọn.
Cô mở hành lí ra, bắt đầu sắp xếp một vài bộ quần áo cùng mỹ phẩm, cô gửi tin nhắn cho Kì Du Dương: Ngày mai em phải đi công tác đấy, buổi tối anh có tới không?
Cô gửi xong tin nhắn liền đặt điện thoại lên giường, tiếp tục sắp xếp hành lí.
Lúc cô sắp xếp hành lý xong, cầm điện thoại lên, Kì Du Dương vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Cô nhíu mày, giây tiếp theo anh liền gọi điện qua. Thi Tiểu Vận nhận máy: “Vẫn chưa kiểm tra sức khỏe xong à?”
Kì Du Dương nói: “Xong rồi.”
Thi Tiểu Vận ừm một tiếng, nghe thấy anh nói: “Nhớ anh rồi?”
Ẩn ý mang theo vài phần tự đắc, Thi Tiểu Vận khẩu thị tâm phi: “Không có.”
“Không có à.” Anh giả vờ nói, “Buổi tối anh không qua đâu.”
Thi Tiểu Vận hít sâu một hơi, hắng giọng, nũng nịu nói: “Nhớ anh rồi, anh.”
Cổ họng Kì Du Dương nghẹn lại, lời nói của cô phảng phất bên tai anh. Anh theo bản năng nhìn ông cụ ở bên cạnh, hạ cửa kính xe xuống, cười nói: “Cố ý à, nhắc nhở em một câu, ông nội anh đang ở bên cạnh.”
Trong lòng Thi Tiểu Vận lộp bộp: “Hả, ông nội anh có nghe thấy không?”
Kì Du Dương cố ý trêu cô: “Chắc là nghe thấy rồi, anh thấy sắc mặt ông vừa rồi đã thay đổi.”
“Thật à?” Thi Tiểu Vận xấu hổ.
Cổng họng Kì Du Dương tràn ra tiếng cười khẽ: “Giả đấy.”
“Anh bị điên à?” Trong lòng cô vẫn lo lắng, “Làm em sợ muốn chết.”
Kì Du Dương lại trêu cô: “Gọi lại một lần nữa đi.”
“Đưa tiền đây.” Cô huênh hoang.
“Muốn bao nhiêu?” Anh phối hợp hỏi.
“Toàn bộ gia sản nhà anh.” Cô nói một cách ngông cuồng.
Anh nói đùa: “Muốn người của anh có phải nhanh hơn không.”
Thi Tiểu Vận xùy nhẹ một tiếng.
Kì Du Dương thu lại ý cười, lại nghiêm túc nói: “Hôm nay khả năng tối muộn mới qua được, dù sao cũng phải ăn cơm tối với ông xong đã.”
Thi Tiểu Vận ngồi trên sàn nhà, dùng ngón tay gãi gãi mấy hình thêu trên thảm, nói trái lương tâm: “Anh không đến cũng được mà.”
Kì Du Dương cười khẽ: “Em gọi anh là anh, anh có thể không đến sao?”
Thi Tiểu Vận nói: “Vậy đợi anh.”
Kì Du Dương ừm một tiếng.
Bên ngoài có người ấn chuông cửa, chắc là dì dọn vệ sinh đã tới, Thi Tiểu Vận từ phòng ngủ ra ngoài mở cửa.
Kì Du Dương hỏi: “Ai tới vậy?”
“Dì dọn vệ sinh.” Cô nói.
Kì Du Dương nói: “Không nói nữa nhé, tối gặp em.”
Cô cắn môi vâng một tiếng sau đó cúp điện thoại.
Dì Từ bước vào cửa, lúc Thi Tiểu Vận mua căn hộ này đã thuê dì Từ dọn dẹp cho mình. Tính toán cẩn thận thì dì Từ đã làm cho cô được hơn hai năm rồi.
Thi Tiểu Vận nói: “Dì ăn cơm chưa ạ?”
“Ăn rồi.” Dì Từ nói, “Dì dọn dẹp trước đã.”
“Vâng.”
Thi Tiểu Vận mở laptop, ngồi ở phòng khách chỉnh sửa video. Dì Từ ra ban công lấy chậu nước bắt đầu lau bàn tủ. Dì Từ nói: “Có muốn thu quần áo khô ngoài ban công không?”
Thi Tiểu Vận theo bản năng nhìn qua, bên ngoài có quần áo của Kì Du Dương, cũng có của cô. Cô tạm dừng công việc trên tay, từ trên sofa đứng dậy, nói: “Để cháu tự cất.”
Dì Từ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Thi Tiểu Vận thu quần áo, gấp lại sau đó cất vào trong tủ, lúc này cô mới nhận ra trong tủ có không ít quần áo của Kì Du Dương, ngay cả trong phòng tắm cũng có dao cạo râu, đồng hồ, bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt của anh.
Dì Từ dọn dẹp bốn tiếng sau liền rời đi, bình thường Thi Tiểu Vận trả tiền lương trong ngày luôn, cô chuyển 500 tệ. Cô lại tham gia lớp học trên mạng, bởi vì buổi trưa ăn quá no nên cô cũng không ăn cơm tối.
Cô xem video rất nhập tâm nên lúc Kì Du Dương mở cửa cô bị giật mình. Kì Du Dương nhìn thấy phản ứng của cô: “Bị giật mình à?”
Thi Tiểu Vận gật gật đầu.
Kì Du Dương mở đèn phòng khách lên, hỏi cô: “Ăn tối chưa?”
“Không đói nên không ăn.”
Sắc mặt anh không tốt lắm: “Có thể tự chăm sóc bản thân tốt một chút được không hả?”
Thi Tiểu Vận ôm thắt lưng anh: “Aiya, buổi trưa em ăn nhiều lắm, anh đi rửa hoa quả cho em đi.”
Trước đó Thi Tiểu Vận đã gửi tin nhắn cho Kì Du Dương, bảo anh lúc về mua cho cô một ít hoa quả. Kì Du Dương cau mày: “Ăn hoa quả có thể no được sao?”
“Vậy lại ăn thêm một bát yến mạch.”
Kì Du Dương cạn lời: “Phục em luôn đấy.”
“Nếu có ý kiến, tối nay không ngủ cùng em nữa đâu, em trai Kì à.”
Kì Du Dương nhướn mày, nhìn cô bằng vẻ mặt lưu manh: “Lấy cái này để uy hiếp anh ư?”
—————
Edit: Cá heo nhỏ.